Tâm sự của chiếc phong bì
(Dân trí) - Phong Bì tâm sự với Phóng Viên rằng cậu ấy bị giằng xé bao năm nay rồi, khổ lắm, có ai giúp được cậu ấy không???
- Dào ôi, cậu ngây thơ thật, tớ chỉ ít việc đi chút thôi, chứ làm sao mà hết sạch được. Cậu không hiểu việc của tớ là việc rất... tế nhị à? Thế cho nên người ta muốn "xử lý" tớ cũng phải rất tế nhị, chỉ hô hào "nói không, nói không!" thôi, chứ có đề rõ "Cấm nhận!" hay "Cấm đưa!" đâu. Ở ta, nhiều việc nó tế nhị như thế lắm. Chẳng hạn khẩu hiệu "Nói không với rượu bia khi tham gia giao thông" giăng đầy đường, người ta nói thì cứ nói, còn uống thì cứ uống, có làm trái khẩu hiệu đâu mà sợ.
Úi chà, nguy hiểm thật. Ý cậu là người ta nói thì cứ nói, còn đưa thì cứ đưa và nhận thì cứ nhận?
- Ờ, cái đấy thì cũng còn tùy. Có một số chỗ thì đúng là thế thật. Nhưng vì là việc tế nhị nên nhiều khi người ta xử trí cũng rất... khéo léo. Chẳng hạn “nói không” chưa đủ, người ta còn tránh luôn cả cái phong bì nữa, thế là thay vì dùng đến tớ thì họ kẹp vào tờ báo, nhét vào hộp bánh, hoặc thậm chí luồn thẳng vào... túi áo. Nói chung là có vô vàn cách, khiến tớ tự nhiên có bao nhiêu là đối thủ cạnh tranh, vì thế mà ít việc đi hẳn.
Cậu chỉ giỏi bắt bẻ, cái người ta muốn nhắm đến chính là xóa sổ cái thứ mà cậu đựng bên trong, chứ mình cậu thì giá thành có trăm đồng bạc, ai thèm quan tâm.
- Thì đúng là thế, nhưng bao năm nay tớ trở thành "hình tượng điển hình" rồi, tới mức người ta coi tớ với cái tớ đựng bên trong là một, thậm chí quên luôn cả chức năng ban đầu từ lúc tớ sinh ra là để... đựng những bức thư tình.
Thế bây giờ nếu người ta làm triệt để, cho cậu về đúng với chức năng nhiệm vụ là đựng thư, thì cậu thấy sao?
- Ôi giời, hai đằng đều đúng, tớ cũng bị giằng xé bao năm nay rồi, khổ lắm, có ai giúp tớ phân định phải trái không???
Tớ chịu, hy vọng sẽ có nhiều người giỏi hơn tớ giúp được cậu nhé. Cảm ơn cậu.
Tuấn Anh
(thực hiện)