Người Việt “kỳ thị”… người Việt!
(Dân trí) - Hình ảnh hàng trăm thanh niên nam nữ thi nhau vặt trụi hoa anh đào trong Lễ hội hoa anh đào và hàng ngàn người dẫm đạp, giày xéo trong lễ hội hoa năm nào lại hiện về trong trí nhớ.
Một ông bạn tôi hùng hồn tuyên bố:
- Tui kỳ thị du khách… người Việt Nam mình.
- Sao ông lại có ý nghĩ kỳ quặc vậy? Tôi hỏi.
- Ông có biết rằng mấy ông chủ nhà cổ trong miền Tây tuyên bố không tiếp khách người Việt mình không?
- Không. Làm gì có chuyện lạ đời vậy?
- Nói thiệt, tui chẳng thấy cái chi lạ đời ở đây cả
- Sao vậy?
- Chủ nhà họ nói rõ ràng rồi. Vườn cây của họ vun trồng mất bao công sức, mấy ông khách nhà mình ỷ làm “thượng đế”, vô vặt trụi xơ xác vườn cây hết trơn. Trong nhà toàn đồ cổ, họ “Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”, rứa mà khách vô nhà tùy tiện cầm lên, để xuống. Chưa kể táy máy tay chân, đánh rơi cái ầm. Bực cái mình mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Không lẽ khách tới nhà chơi làm bể đồ mà mình bắt đền. Mà đền kiểu chi cho có lại món đồ cổ quý trong nhà. Rồi ăn uống xong xả rác ra tùm lum…
- Ông tẩy chay người Việt là “kỳ thị” đó nghe. Tôi nhắc khéo ông bạn.
- Nói tẩy chay thì tui không dám tẩy chay. Vì tây - ta cũng là thượng đế. Họ bỏ tiền mua vé tham quan thì họ có quyền tham quan chớ. Nhưng tui buồn, tui chỉ “kỳ thị” những người Việt xấu xí thôi. Mà không chỉ riêng chúng tôi, mấy đứa phục vụ văn nghệ cho du khách tới tham quan mười đứa thì có đến 9 đứa thích khách tây hơn khách ta, còn một đứa, nó “dĩ hòa vi quý”.
- Chắc khách tây hay “bo” nhiều nên bọn nó thích chớ gì?
- Bậy à! Ai cho nhận tiền “bo” mà “bo” với không “bo”. Nhưng bà thử tưởng tượng nhé, mỗi khi hát xong một bài, tụi tây vỗ tay rào rào còn khách ta may ra lẹt đẹt vài tràng pháo tay đơn lẻ. Vào ông thì ông thích đứa nào hơn?
- Dĩ nhiên là…
- Đó đó. Tui không có “quơ đũa cả nắm” nhưng khách ta nhiều người kỳ ghê. Trên này họ biểu diễn văn nghệ mà dưới kia nói chuyện ầm ầm. Chưa kể có mấy ông hướng dẫn viên du lịch mình, họ đang biểu diễn rứa, ổng vô ổng thổi còi tập hợp khách di chuyển qua điểm tham quan khác. Một tiết mục văn nghệ giỏi lắm chưa tới 10 phút. Ổng tiếc chi mấy phút mà không lịch sự giùm, làm mất hứng biểu diễn của người ta hết trơn. Chưa kể ảnh hưởng tới những người vẫn đang theo dõi văn nghệ. Phiền hết sức với ngại hết sức. Ngại nhứt là khi mấy người tây khi đó họ nhìn người mình như người… ngoài hành tinh. Tui cũng người Việt mà, tui thấy ngại dùm mấy người đó đó. Khách tây họ lịch sự lắm nghe, mười lần như một, coi biểu diễn văn nghệ, họ ngồi im re, coi diễn xong cái là vỗ tay rần rần.
Là người Việt Nam, như mọi người Việt Nam khác, tôi yêu đất nước mình, yêu đồng bào mình nhưng cuộc đối thoại trên khiến tôi không khỏi băn khoăn. Chợt hình ảnh hàng trăm thanh niên nam nữ hè nhau vặt trụi hoa anh đào trong Lễ hội hoa anh đào và hàng ngàn người dẫm đạp, giày xéo trong lễ hội hoa năm nào lại hiện về trong trí nhớ.
Con người Việt, truyền thống văn hóa Việt mà bao đời cha ông ta gìn giữ, xây dựng giờ thế này ư?
Khánh Hiền