Nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ:

“Có ai muốn ngồi cùng tôi như một kẻ rỗi hơi...?”

(Dân trí)- Trong cuộc trò chuyện đầu năm với phóng viên Dân trí, nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ chia sẻ về sự đơn độc, những chuyến phiêu lưu và giấc mơ có một người đàn ông chia sẻ những điều giản dị với mình...

... Ly hôn khi tuổi đời còn trẻ, chị một mình nuôi hai con trai. Chị đã bao giờ ngồi nhìn lại và đặt câu hỏi, tại sao mình vẫn cô độc đến giờ?

Tôi nghĩ, tính cách đã quy định số phận, quy định cả sự cô độc của mình. Khi kết hôn, tôi 20 tuổi. Khi đổ vỡ, tôi còn khá trẻ. Cả anh ấy cũng vậy. Chúng tôi nhìn thấy sự khác nhau trong quan điểm sống và những điều rất lặt vặt. Tôi là người cầu toàn, khó tính. Bảo là có ai tốt tới với mình sau này không? Có chứ. Nhưng mỗi thời điểm, tôi quan tâm và nặng lòng với những việc khác nhau. Một thời gian dài lo nuôi dạy hai con trai, mình làm sự nghiệp. Một thời gian khác thì mẹ không khỏe. Gia đình chúng tôi luôn có 4 người, dính nhằng vào nhau để rồi, một người đàn ông nào tới cũng không biết xếp họ vào đâu...

“Khởi sinh là cô độc” - tiểu thuyết mới xuất bản của Paul Auster. Thật là ám ảnh bởi tất cả những gì ông ấy viết như viết về những suy nghĩ của tôi. Vẫn nhớ ngày mẹ tôi vừa mất. Tôi đứng ngoài hành lang, bác sĩ đi tới với một khuôn mặt ngại ngùng, dè dặt không hớt hải như những lần mẹ cấp cứu trước. Ngay lập tức, bụng tôi cuộn lên một cơn đau và hiểu là không cứu được mẹ. Sau đấy, chạy tìm nhà lạnh gửi mẹ...Tôi làm tất cả mọi việc một cách mê mải những việc phải làm, để rồi, xong xuôi, mẹ đã về nơi chín suối, giật mình thấy cái kết cấu rất chặt bao năm nay của bốn người chỉ còn ba. ..
 
Nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ
Nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ

Cô độc là sứ mệnh của những phụ nữ cầu toàn?

Phụ nữ cầu toàn luôn nhìn nhận mọi vấn đề ở nhiều góc độ, luôn đi đến cùng sự việc nên hay gặp vất vả rủi ro, ngược lại với phụ nữ sống có quan niệm sống đơn giản sẽ dễ hài lòng với những gì mình có. Người cầu toàn hay rơi vào đơn độc. Chưa nói đến chuyện phân thân bởi người viết mà không biết phân thân thì không thể nào viết được trong thời đại này.

Chị biết vậy mà vẫn tiếp tục để mình rơi vào đơn độc?

Ai cũng mong ước về hạnh phúc, gia đình. Có người may mắn, có người không may. Tôi cũng không phải cá biệt ghê gớm gì, vẫn mong có người chia sẻ với mình, thậm chí là cần những điều ...quá nhỏ. Ví dụ như cùng đi các nơi ở nhiều vùng đất , những ngày chuyển mùa cùng ngồi vỉa hè nhìn vu vơ, cả đêm xem phim hay ra những bãi cá mỗi khi thuyền về...

Tôi mê đi chợ Hải Hậu. Mùa đông vắng, biển vắng. Không có khách du lịch. Một đời sống bình yên khiến mình cuống quýt vì xúc động. Hàng ngày, ra chợ chơi. Ở chợ, có bà có một con cua cũng mang đi bán. Có bà bán một con cá. Có bà thịt một con gà, ăn xong, mang bộ lòng ra chợ bán để lấy tiền mua rau. Tôi yêu quý những con người ấy. Thích những câu chuyện của họ.

Liệu, trên đời, có ai muốn đi cùng, muốn ngồi cùng với tôi như một kẻ rỗi hơi như thế không?

 
Hiền Hương thực hiện

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm