Xin lỗi con, nhưng mẹ phải buông tay bố thôi
(Dân trí) - Mẹ làm đám cưới với bố khi con đã được 3 tháng tuổi. Người ta bàn tán nhiều về việc mẹ có thai trước, mẹ cướp chồng của người ta, vì khi đó bố con đang yêu một người khác.
Con trai, sẽ đến lúc con phải biết sự thật này, dù nó cay đắng biết bao. Nhưng dẫu sao đi nữa, mẹ chỉ muốn nói cho mình con hiểu, là được. Khi đó, mẹ hoàn toàn không biết bố con lại lừa dối mẹ, không biết bố đang có người khác ngoài mẹ, nên mới ngây thơ dâng hiến mình. Để rồi mẹ có con. Ông bà ngoại ép cưới. Bố con buộc phải đồng ý.
Và dù biết có một người khác sẽ phải đau khổ, mẹ vẫn cố neo mình vào bố, để mong tìm cho con một gia đình trọn vẹn. Với mẹ, tương lai của con mới là tất cả. Con cần có bố. Nhưng ước mơ giản đơn ấy, mẹ lại phải đánh đổi hạnh phúc của cả cuộc đời mình để có được.
Bố con không yêu mẹ, bố chỉ coi mẹ như một làn gió lạ sau 3 năm yêu người con gái đến khi làm đám cưới xong, bố hờ hững với mẹ. Bố để mặc mẹ với những bữa cơm lạnh ngắt vì đợi người về ăn cùng, những đêm trằn trọc không ngủ được vì đợi người về nằm chung, cả những nỗi cô đơn đến cùng cực khi bố mẹ ở bên cạnh nhau.
Con mỗi ngày một lớn hơn trong bụng mẹ, cân nặng và các chỉ số đều bình thường, đó là điều an ủi duy nhất với mẹ. Dù lưng mẹ đau nhức, cơ thể mẹ tích nước ngày càng phù nề hơn đi nữa, thì may mắn thay, mẹ vẫn được mỉm cười một mình vì cảm nhận con rõ ràng hơn qua tháng ngày.
Còn bố con, lại dành nhiều thời gian để xoa dịu người phụ nữ trước đó của mình. Mẹ không biết làm cách nào mà họ lại có thể gần lại bên nhau như xưa, mặn nồng hơn nữa, trong khi bố con đã kết hôn với mẹ. Nhưng mẹ vẫn cố gắng để làm một người vợ tốt, cố níu kéo bố, nhưng đáng tiếc thay, mọi nỗ lực của mẹ đều không được ghi nhận. Trái tim bố không dành cho mẹ. Và mẹ càng ngày càng hiểu ra rằng, việc bỏ qua tất cả những người xung quanh để ràng buộc một người không yêu mình, là sai lầm.
Mẹ hiểu rõ ràng điều này hơn kể từ khi con chào đời. Mẹ đã mong ánh mắt ngây thơ, non nớt của con có thể thay đổi được bố. Nhưng không, bố chỉ nhận con chứ không nhận mẹ. Có lần, bố cũng dành cho con những sự quan tâm đặc biệt, mẹ thấy ánh mắt bố cũng ngời ngời hạnh phúc khi bế con trên tay. Bố đưa tiền để mẹ mua bỉm, sữa cho con. Mẹ đã thấy khấp khởi mừng vui. Dù bố không dành thời gian hỏi han xem mẹ có mệt chút nào không.
Nhưng mẹ chưa kịp vui bao lâu thì lại đau lòng khi biết người phụ nữ kia cũng bắt đầu có tin vui. Con lại bị xa lánh. Mẹ vừa ghen tị, vừa đau lòng thay cho con. Mẹ không ngờ ngày này rồi cũng đến, mẹ xin lỗi con. Mẹ không biết rằng việc kiếm cho con một cái tên cụ thể ở dòng bố đẻ trong tờ giấy khai sinh lại khó khăn đến thế. Mẹ thấy mình bất lực biết bao. Một mình chăm con, và một mình chịu nỗi đau bị chồng ghẻ lạnh, mẹ cảm giác như mình đang ở dưới vực thẳm.
Con trai, liệu mẹ con mình có thể tự dựa vào nhau mà sống tiếp được không? Liệu mẹ có thể buông tay để bố con đi tìm hạnh phúc khác được không? Liệu con có trách mẹ khi con lớn lên? Và liệu sau này, con có chịu nghe những lời mẹ dạy nếu biết mẹ đã từng là một người mẹ dại dột như thế?
Mẹ ước gì, bên cạnh mẹ lúc này không phải là một đứa bé 5 tháng tuổi, mà là một chàng trai mười tám, để có thể giúp mẹ trả lời những câu hỏi trên.
Dẫu sao đi nữa, hãy hiểu cho mẹ. Mẹ đã cố gắng hết sức để cho con có được một gia đình trọn vẹn. Nhưng đến cùng, mẹ nhận ra là mình không làm được và buồn biết mấy khi có bấy nhiêu thôi mà mẹ cũng không thể cho con.
Xin lỗi con, nhưng mẹ phải buông tay bố thôi, để ít nhất thì cũng có một đứa bé khác được có bố. Còn nếu mẹ cứ dùng dằng thế này mãi, thì sẽ có bao nhiêu con người cùng bất hạnh như nhau.
Ngọc