Xin lỗi con
(Dân trí) - Vì tình yêu tha thiết, mẹ không hối tiếc và ân hận khi lỡ có thai với bố con trước khi cưới. Song vì chưa đúng thời điểm nên mẹ chỉ buồn và thương con bé bỏng đã sớm phải thiệt thòi.
Ở công ty, mẹ luôn phải gắng tỏ ra bình thường, khỏe mạnh, làm việc cho tốt dù thật khó khăn bởi các cơn nghén, nôn khan, đau đầu nhiều lần khiến mẹ muốn khóc. Những bộ đồng phục dần chật ních mẹ cũng không dám kêu than. Mẹ cũng không dám cả gan mặc đồ bầu. Tội cho con của mẹ chắc là cũng khó chịu lắm. Mẹ còn xấu hổ không dám nghỉ làm đi khám bảo hiểm y tế dù đó là chế độ, quyền lợi người lao động nữ được hưởng khi có thai sản. Mẹ phải tự đi ra phòng khám tư, lén lút như một tên trộm.
Chiều tối và sáng dậy người mẹ bải hoải rã rời chẳng buồn làm gì. Giá như có bố con bên cạnh đỡ đần hoặc chỉ là một cái nắm tay động viên, cái nhìn trìu mến khi trao cho mẹ cốc sữa, thì hẳn mẹ đã chẳng phải rơi những giọt tủi cực.
Kế hoạch đám cưới được nâng lên đặt xuống vài bận, gia đình hai bên đều có ý xây dựng nhưng vì thầy bói khuyên không nên cưới tháng Sáu kẻo tuyệt mạng, mãi đến khi thai con sang tháng thứ năm mới cưới!
Hôm mẹ đến nhà đứa bạn mời đám cưới, mẹ nó xởi lởi bắt chuyện: “Có tin vui rồi hả? Con Quyên nhà bác tồ tẹt vẫn chưa có gì!”, tin vui ý bác ấy là nói về đám cưới vậy mà mẹ lại “có tật giật mình” nghĩ rằng bác đã biết mẹ mang thai. Vậy là mẹ thẹn thùng, luống cuống xin phép ra về...
Theo tục lệ và cũng do quan niệm bất thành văn từ nhiều đời trước để lại mà sau khi các thủ tục cho cô dâu về nhà chồng kết thúc, rạp dỡ xuống, thì ai cũng có thể biết được cô dâu đang làm gì, cô phải vật lộn với vài chục mâm bát đũa mà bữa cỗ để lại, nhìn bát đũa, nồi niêu bẩn chồng chất kín sân giếng mà mẹ muốn xỉu. Giá mẹ khỏe mạnh, son rỗi như mọi lần có cỗ ở nhà thì mẹ chẳng ngại gì. Nhưng nay sau bao nghi lễ rườm rà đầy mệt mỏi, bụng to, giờ mẹ lại cắm mặt vào rửa đám bát đũa kia, nhọc nhằn quá! Mọi người về hết, coi như đã làm xong phần việc của mình, bố con thì như phần đông các chú rể đã được bạn bè chuốc cho say chẳng biết gì đang diễn ra trên cõi đời nữa!
Lý ra mẹ con mình có thể đàng hoàng ngồi nghỉ, lấy lý do có bầu người kềnh càng, ì ạch, có quyền nằm dưỡng sức, nhưng mẹ to gan bằng ngần nào mà dám ý kiến như thế vào thời điểm nhạy cảm, bao người nhìn vào ấy!
Đám cưới diễn ra gấp rút, cả hai bên thở phào nhẹ nhõm, và bớt dần gánh nặng tâm lý từng trĩu trên vai mẹ. Khi đó mẹ không còn dám ngại nữa, cảm giác phải giấu giếm cũng không còn, bởi thai con đã to, muốn giấu cũng khó. Dù đứa bạn cười động viên: “Giờ người ta thế cả đấy thôi!” thì trong tim mẹ, vẫn đầy ắp nỗi xót xa.
Đó là mọi việc còn suôn sẻ, mẹ còn được cưới, không kém may mắn như một số cô gái liều lĩnh khác. Việc đó vẫn trở thành mặc cảm trong mẹ, dù sau này nhiều điều thay đổi thì mẹ nghĩ lòng tự trọng vẫn nên được đề cao. Mình không thương mình, không trân trọng mình thì chẳng ai coi trọng mình đâu con. Đừng mạo hiểm sau này, con gái nhé!
TSL