Tâm sự người cài hoa trắng

(Dân trí) - Xa xăm lắm trong nỗi buồn tháng 7 có nỗi buồn của những đứa con khi không còn mẹ cạnh bên mỗi dạo mùa Vu lan báo hiếu lại về…

 
Tâm sự người cài hoa trắng - 1


 

Ngày của mẹ - không hoa cũng chẳng quà, không có được cái diễm phúc được ở gần bên để mang tặng mẹ một bó hồng đỏ thắm, hay đơn giản chỉ mua cho mẹ một lá trầu già, miếng cau ngon ngon thay cho lá trầu héo úa, miếng cau già xơ cứng mà ngày trước mẹ vẫn mong được có mà ăn.

 

Kí ức về mẹ là đòn gánh nặng trĩu hai vai, là dáng đi tất bật, vội vã, là gương mặt trần sạm màu nắng cháy… Song, tôi vẫn sống bằng hồi ức đó về mẹ, vẫn cứ mải miết mong được kể với bạn bè, con cháu về chuỗi ngày cực khổ của mẹ. Mỗi lần kể là mỗi lần trào nước mắt, nhớ thương và tủi hờn.

 

Lục tìm mãi trong kí ức mến thương của những mùa Vu lan, mỗi dạo tháng 7 về, con tự hào cài lên ngực mình đoá hoa màu hồng thắm để biết mình còn có mẹ. Chót hoa hồng thắm cài lên ngực áo đủ để con sung sướng, thấy mình còn diễm phúc hơn những người cài hoa trắng. Con biết con hơn người ta một khi còn được chọn cho mình màu hoa hồng…

 

Năm nay, trời  tháng 7 không còn có chút nắng ấm năm xưa, tiếng chuông chùa đồng vọng ngân xa mà nghe lòng buồn đến tái tê. Khói hương nghi ngút vẫn không làm lòng con bớt lạnh.

 

Có cái hờn, cái tủi xâm chiếm cõi lòng của đứa con lần đầu trong mùa Vu lan biết lặng lẽ chọn cho mình một màu hoa trắng...

 

Lần đầu tiên, giữa chánh điện nhà Chùa, con đã mặc nhiên bật khóc nức nở như đứa trẻ thơ, thèm thuồng nhìn người ta cài lên ngực áo cánh hoa màu hồng. Và con biết, mình đã không còn có mẹ…

 

Không còn đươc gọi tiếng mẹ trên bờ môi, con hiểu, ngày mai, mình càng phải hiên ngang và can trường hơn. Bởi từ đây con chẳng có ai để xoa đầu động viên trước những trở ngại khốn khó. Con biết mình phải tự sức đứng lên sau những lần vấp ngã, bởi không còn có bờ vai thon cho con gục đầu vào khóc nức nở mỗi khi buồn…

 

Vòng xoay của một ngày mặc nhiên trôi với những bộn bề dự định, công việc như đã được xếp sẵn. Nhưng con sẽ buồn, buồn lắm mẹ ơi, khi chiều về bếp lửa lạnh tanh, mẹ không còn nữa để mà nhóm bếp…

 

Tháng 7 đi lễ chùa, con lặng lẽ đặt một đoá hoa màu trắng giữa những cánh hoa màu hồng năm xưa.

 

Đỗ Lan