Tấm phiếu bé ngoan
(Dân trí) - Chiều tan tầm, mẹ tất bật đón con chị ở trường tiểu học tận cuối phố X, sau đó, lại cấp tập tới đón con em ở đầu phố Y. Ngày nào cũng thế, hành trình sau khi kết thúc nghĩa vụ của một công chức với mẹ gần như chẳng bao giờ thay đổi.
Ngày 2 buổi với 2 lượt đi về đủ khiến mẹ kinh hoàng, thế nên, mẹ vô cùng kinh sợ khi nghĩ tới cái lần con nhỏ trót làm rơi tấm phiếu bé ngoan trên con đường người xe nườm nượp ấy.
Dù mẹ nói cách nào, dù khuyên nhủ, nịnh nọt hay dọa dẫm, con cũng không sợ. Điều con muốn duy nhất lúc ấy chỉ là tấm phiếu bé ngoan cô vừa phát lúc cuối ngày. Mẹ biết lắm chứ. Con muốn cầm nó về khoe với ông, với bà, và tới tối, lại điện thoại nhỏ to đủ chuyện với bố qua điện thoại về tấm phiếu ấy. Nhưng chẳng bao giờ con hiểu được vì sao mẹ ngần ngại khi phải tìm lại “niềm vui lớn lao” ấy của con. Đành để con chị giữ con em đứng ở một góc đường, mẹ quành xe trở lại giữa một lớp người xe chen như mắc cửi.
Nhiều tiếng gắt gỏng khó chịu khi đường đã chật, đã đông, mẹ lại thành vật kỳ đà cản mũi khi cái xe ga to uỳnh cứ như níu chân mẹ giữa phố xá chật chội. Mẹ lờ đi tất cả. Trong đầu mẹ lúc đó chỉ là hình ảnh tấm phiếu bé ngoan có hình chú chuột Mickey đáng yêu đang xòe hai tay thật vui vẻ. Một lượt quay lại không thấy, mẹ lại muối mặt một lần nữa giữa đám đông xa lạ để tìm kiếm niềm vui nho nhỏ của con gái mẹ. Có lẽ, mẹ không đủ can đảm trở lại ngay sau lần một tìm kiếm bất thành, bởi ánh mắt dỗi hờn, trách móc của con vì mẹ đã chưa cố gắng hết sức. Một lần nữa quành xe lại, lần này mẹ đi chậm
hơn nữa, mắt đăm đắm nhìn sang phía bên kia đường. Lạy trời, lần này mẹ đã thấy.
Tấm phiếu bé ngoan mỏng manh, nhỏ bé đang nằm im phía bên kia, ở một góc đường bụi bặm.
Lòng mẹ như bay lên khi nhìn thấy đứa con bé ùa ra mừng rỡ cầm lại tấm phiếu bé ngoan. Có vẻ như với con lúc ấy, mọi thứ trên đời đều là vô nghĩa và phù phiếm so với cái vật nhỏ bé này. Và mẹ cảm thấy bao sức lực và sự kiên nhẫn, tận tâm của mình trở nên vô cùng giá trị. Mẹ cũng vui lây với niềm vui của con. Nhưng mẹ còn vui hơn vì vậy là đã một lần, mẹ chiến thắng được những ích kỷ, vội vàng và vô tâm của mình trước niềm vui con trẻ. Và mẹ cũng biết lắm chứ, có thể, ở một khúc đường nào đó, con của mẹ lại vẫn có thể đánh rơi nó, ngay cả khi đã cầm rất chắc thế kia rồi. Có thể là thế lắm.
Đỗ Dương