Sự nhu nhược đáng ghét
Ngay lần đầu đưa Tâm về ra mắt, mẹ Hiếu đã dặn con: “Con phải biết dạy vợ từ thuở bơ vơ, chứ mẹ xem cô này thuộc loại đua đòi ăn diện lắm đấy. Tiền là mồ hôi, nước mắt chứ không phải là vỏ hến, tiêu gì cũng phải tằn tiện, tính toán...”
Hiếu sang tuổi 40 mới lấy vợ, chỉ vì các cô gái trước chê anh keo kiết, không galăng. Có cô còn kể: “Lương anh ta gần chục triệu một tháng mà trong túi anh ta không có nổi hai trăm nghìn. Mỗi lần đi chơi chỉ dám đưa người yêu vào quán cóc, lúc nào cũng chỉ được mỗi một câu: “Em uống trà xanh hay trà đá...”, lấy người như thế thì thà chết đi còn hơn...”
Thực ra tính Hiếu không keo, nhưng cái khó bó cái khôn. Từ ngày đi làm, trừ tháng lương đầu tiên mẹ cho anh giữ cả để anh chiêu đãi bạn bè, mua quà tặng người thân... thì tất cả thu nhập của anh, mẹ đều giữ, anh cần chi gì thì mẹ đưa. Mẹ bảo: “Mẹ giữ tiền cho anh để sau này anh cưới vợ, nuôi con chứ mẹ chẳng có tiền cho anh mà mẹ cũng không lấy tiền của anh để mang về thế giới bên kia được...”
Hàng tháng mẹ cho anh năm trăm tiêu vặt, thiếu đâu thì xin. Mẹ không hỏi, không cấm, nhưng mỗi lần anh xin tiền đi chơi, mẹ đều kể ngày xưa bố mẹ đi chơi chỉ chiêu đãi nhau cái kem nên mới có tiền nuôi được anh ăn học... Nghe mà ngại.
Khi yêu Tâm, Hiếu rút kinh nghiệm, mỗi kỳ lĩnh lương anh giữ lại hẳn hai triệu làm tình phí khiến mẹ anh hậm hực, trách anh: Chưa cưới mà đã đội vợ lên đầu... Vậy mà Tâm vẫn chẳng hài lòng với những món quà rứt ruột của anh, cô còn giận hờn trách móc, còn so sánh anh với những người đàn ông galăng khác. Chuẩn bị cho đám cưới, mẹ nhận việc đặt cỗ, đặt nhà hàng. Mẹ đưa cho Hiếu hai chục triệu lo các khâu khác, dặn: Chỉ gói gọn từng ấy tiền thôi nhé...
Vậy mà riêng tiền thuê bộ áo cưới của Tâm đã ngốn hết 6 triệu, tiền chụp ảnh cưới cũng khoảng đó... Ruột gan Hiếu sôi lên vì túng tiền. Lần lĩnh lương ấy Hiếu quyết định giữ lại tất đã bị mẹ mắng cho xơi xơi. Vậy mà khi đưa tiền cho Tâm, cô nhăn nhó bảo: “Mười triệu thì mua được gì. Em đã ngắm được bộ giường tủ của Đài Loan rồi, trông được lắm mà giá không đắt đâu, chỉ 29 triệu thôi...”.
Chỉ nghe mà Hiếu đã toát hết mồ hôi đến phát sốt vì không biết moi tiền đâu ra, nghe đến câu: Không mua bộ ấy thì thôi, đừng cưới xin gì nữa... thì Hiếu lại lạnh toát người nghĩ đến tuổi ngoài 40 của mình... Anh đành đi vay đông vay tây để vừa lòng vợ chưa cưới. Những đồ Hiếu mua cho phòng tân hôn anh đã giảm nửa giá tiền mà mẹ vẫn nhăn nhó kêu lãng phí, kêu tốn kém. Rồi mẹ lại kể những ngày mẹ sinh anh thiếu thốn thế nào, đói khát thế nào...
Tâm giận dỗi, càu nhàu với Hiếu: “Cả đời con trai mới lấy vợ một lần mà bà cứ tính toán. Thích đếm tiền thì giữ con trai lại mà nuôi báo cô...”. Tâm còn hậm hực dặn: “Cưới xong là ở riêng đấy nhé. Không có được dính dáng gì về kinh tế với bà đâu đấy. Chứ cái kiểu kể lể từ thời ông Bành Tổ của bà nghe tổn thọ lắm...” Nghe câu nói ấy mà Hiếu lạnh cả sống lưng vì anh biết những ngày chiến tranh giữa mẹ chồng và nàng dâu đã ngay trước mắt.
Khi biết mẹ chồng ôm hết tiền mừng cất đi, Tâm đã cáu bẳn nói ra rả suốt cả tiếng đồng hồ về tội mẹ chồng tham lam, không biết điều... khiến Hiếu vừa tức vừa sợ, vừa buồn đến nẫu cả ruột gan. Cuối cùng Tâm ra tối hậu thư: Ngày mai anh phải lấy tiền mừng của chúng mình về... Giục giã chồng mãi mà Hiếu vẫn không dám nói với mẹ, Tâm đùng đùng: Anh không nói thì em nói, có gì thì đừng trách...
Tâm chẳng rào đón trước sau, cô bảo thẳng với mẹ chồng: “Mẹ cho chúng con xin lại tiền mà bạn bè chúng con mừng để sau này chúng con còn trả lễ...”. Mẹ chồng trố mắt ra nhìn con dâu mới cưới như nhìn vật thể lạ trên Trời rơi xuống, rồi bà lạnh lùng bảo: “Được thôi, chị đã tính trả lễ thì người đầu tiên chị phải trả lễ là trả cho tôi đây này. Chị tính trả sao cho đủ thì tính. Chị gọi cả chồng chị sang đây để cùng tính”.
Tâm nước mắt chảy ròng ròng vì tức, cô trút hết nỗi bực tức lên đầu Hiếu chỉ vì có bà mẹ yêu tinh... Mẹ còn tức hơn, bà gọi Hiếu sang mắng té tát tội anh ngu ngốc đã rước con vợ lăng loàn, tham tiền về nhà... Hiếu điên thật sự. Máu như sôi trong người anh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, đôi mắt Hiếu đỏ ngầu, anh gầm lên:
- Tiền tiền tiền...
Các người xâu xé nhau chỉ vì tiền, các người có biết vì các người mà tôi đang nợ đầm đìa, sắp phải bán mạng để trả nợ hay không. Các người có muốn tôi chết đi thì các người mới thỏa mãn hay không, các người xẻ thịt tôi ra mà bán lấy tiền, các người...
Đôi mắt nảy lửa của hai người đàn bà như dịu lại, ngơ ngác, Hiếu chợt nhận ra mình đã đổi khác và họ cũng đã đổi khác. Đôi mắt cả hai người đàn bà nhìn anh như có điều ân hận, sợ sệt...
Hiếu biết anh đã thắng, thắng chính mình, anh đã thoát ra khỏi sự nhu nhược đáng ghét cố hữu. Sự nhu nhược đã khiến mẹ anh phải lo lắng, tức giận, đã khiến cho vợ anh coi thường, hờn dỗi, đã khiến cho anh trở thành cái cây èo uột, ngả nghiêng mà cả mẹ và vợ đều không tin cậy...
Theo Lê Trần
PNVN