Phải lòng bồ của sếp
(Dân trí) - Mới vào làm tôi đã chú ý đến em, em xinh xắn lại biết cách ăn mặc, tôi nhìn em nhiều hơn và qua quá trình làm việc cùng nhau trái tim tôi đã thực sự rung động rất mãnh liệt. Dù em cư xử với tôi như bao đồng nghiệp khác, lễ độ, khuôn phép và khá dễ chịu. Ai cũng quý mến em.
Tôi cứ âm thầm dõi theo mọi hành động, cử chỉ của em, những khi em cười kể cả với người khác, cũng khiến lòng tôi xốn xang.
Đôi mắt em là cả biển trời mênh mông, xanh ngăn ngắt, tôi phải lòng em từ lúc nào chẳng hay. Hình ảnh, khuôn mặt, nụ cười của em theo tôi vào cả trong những giấc ngủ và khi tỉnh giấc em là người đầu tiên tôi nghĩ đến. Tôi cho rằng đó hẳn là tình yêu, tình yêu đơn phương.
Tôi không dám thổ lộ vì mặc cảm, tôi chỉ là con cú tầm thường, còn em là con công rạng ngời, là đóa hoa đang độ xuân thì rờ rỡ thế kia mà. Tôi cứ lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời em, giúp đỡ và chỉ cần nhìn thấy em thôi là một ngày của tôi trở nên trọn vẹn, tuyệt vời, tôi chỉ cần có vậy. Tôi đoán em có bạn trai rồi, nhưng chắc ở xa hoặc đi lao động nước ngoài cũng nên, vì với lương của một nhân viên văn phòng đơn thuần em không thể có xe xịn và nhiều quần áo đẹp, diện đến thế, bởi bố mẹ anh chị em làm nông nghiệp thuần túy.
Em hiếm khi nói về người yêu, có hỏi em chỉ cười mím chi, rồi lảng sang chuyện khác hoặc nói về công việc, rất riêng tư và tế nhị thành thử tôi nào dám đề cập nhiều, đành cứ lấy việc nhìn thấy em tươi cười mà làm vui.
Chỉ đôi khi trong những ngày tình nhân, hoặc ngày mà phái nữ được ưu ái tôi lại thấy em phảng phất nỗi buồn, khiến tôi đâm chạnh lòng và vẫn cứ mang niềm thương mến em, có khi là len lỏi chút ít hi vọng. Biết đâu, nếu tôi cố gắng phấn đấu, thể hiện được sự giỏi giang, đầy tiềm năng của mình, em sẽ chú ý và cho tôi cơ hội thì sao. Niềm tin nhỏ bé khiến tôi nỗ lực hơn nữa, hòng thu hút ánh mắt em, tôi làm ngày làm đêm, cố sức thể hiện, chăm nói lời bông đùa và trò chuyện với em hơn, nhưng, em vẫn luôn giữ một khoảng cách...
Tôi cứ mãi mơ mộng, đợi chờ cho đến một ngày tôi đi sinh nhật đứa em hiện là sinh viên. Cả bọn đang ngồi quán cóc bên đường ăn ốc, tôi nhìn sang bỗng thấy sếp tôi và em đang ngồi sát bên nhau rủ rỉ, chuyện trò. Tôi tưởng mình nhìn nhầm nhưng không, điều tôi không muốn thấy nhất lại rõ ràng trước mắt, rồi cả cái giọng nói, điệu cười của hai người càng khẳng định thêm điều tôi không muốn tin.
Lăn tăn mãi, tôi liền để ý hơn những câu chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, mới hay ai cũng biết sếp và em là cặp bài trùng đã ba năm nay, từ ngày em vừa ra trường, được sếp chiếu cố, giúp đỡ, em đã trả ơn sếp như thế.
Ngay cả vợ sếp cũng biết nhưng vẫn cứ thản nhiên, lờ đi vì người chồng như sếp không phải dễ kiếm. Sếp là người thành đạt, giao tiếp hoàn hảo, sếp vốn rất rộng rãi và chan hòa với anh em, xứng đáng là tấm gương cho chúng tôi học tập cả trong nghiệp vụ lẫn đời sống.
Thấy nói, vợ sếp còn bĩu môi, ráo hoảnh tuyên bố: “Yêu nhau gần hai mươi năm, tao biết thừa tính, chơi chán chồng tao lại đổi món ý mà, đứa nào ngu thích nằm ngửa ăn sẵn thì chết. Còn đâu, tao đố dám về ruồng rẫy vợ con đấy”.
Tôi nghe mà càng thương em hơn, trách em sao dại dột lao vào bụi rậm và kỳ lạ thay tôi lại mong mình sẽ là người kéo em ra khỏi mớ bòng bong khờ khạo kia? Liệu em có cho tôi cơ hội không? Tôi có nên thổ lộ lòng mình với em?
N.Hoàng