Những mùa trăng hoài niệm
(Dân trí) - Trăng với ta là bạn, là chốn đợi chờ khắc khoải để nhắc nhớ bước chân trở về. Những mùa trăng thơ ấu đi qua, những mùa trăng xôn xao thời thiếu nữ dần trôi, vẫn còn đây vẹn nguyên kỷ niệm bao mùa trăng gửi lại.
Nơi góc sân nhỏ quê nhà trăng thức cùng ta trải suốt bốn mùa. Trăng thiết tha mùa xuân, vằng vặc mùa hạ, dịu dàng mùa thu và lặng lẽ đông sang. Trên chiếc chõng tre, ta gối đầu lên chân mẹ, nghe tiếng mẹ rầm rì kể chuyện ngày xưa.
Những hôm chưa xong việc nhà, mẹ còn phải băm bèo thái khoai cho lợn, hai anh em ngoan ngoãn ngồi chơi. Anh trai trông em bằng cách bày trò chơi tạo hình con vật cho em mải mê không đòi mẹ. Anh khum khum hai bàn tay xếp lại với nhau in lên vách tường làm chú chó sủa gâu gâu. Còn đây là đôi tai chú thỏ đang vểnh lên vì thèm cà rốt. Em thích thú trò chơi này lắm, tiếng cười giòn tan hoà lẫn ánh trăng. Trăng tự lúc nào đã trở thành bạn đồng hành thân thiết.
Hồi đó, cuộc sống chưa dư dả như bây giờ. Cả xóm chỉ có một chiếc ti vi đen trắng. Mỗi tối mọi người kéo nhau đến nhà bác khối trưởng để xem ti vi. Những hôm trăng sáng, xóm rộn ràng như trẩy hội. Ánh trăng theo bước chân người, rọi đường cho người qua đồng qua bãi. Trăng xua đi nỗi ngại ngần đường xa, trăng vừa thúc giục vừa kề bên mỗi bước đi của người. Thương lắm những khi xem phim, trẻ con nhanh ngủ, hai anh em xem say mê nhưng cũng ngủ quên từ bao giờ. Hết giờ, bố bế anh, mẹ bế em băng lối về nhà. Trăng vẫn lặng yên đi theo phía sau, cần mẫn đưa lối. Những ký ức ấy còn đọng mãi để mỗi lần nhớ về tim lại rung lên nhịp yêu thương, bâng khuâng.
Trăng lớn lên theo mỗi mùa tuổi để kỷ niệm tự nhiên cứ thế được vun đầy thêm. Ta khôn lớn theo dấu vết thời gian mà chẳng hiểu trăng còn mãi vẹn nguyên tuổi trẻ hay một ngày trăng cũng lặng lẽ già đi? Ta nhớ bóng trăng chờn vờn trên mặt nước sông quê êm đềm. Trăng cong cong lưỡi liềm, trăng ấp e thiếu nữ, trăng tròn đầy mộng mơ. Trăng và sông như ước hẹn, gắn bó bên nhau. Sông giữ trăng đứng lại và cũng chính sông đưa trăng xuôi dòng ra bát ngát mênh mông. Suối tóc người con gái quê hương nhuộm đầy ánh trăng huyền diệu ở đó đợi chờ một người trở lại. Cũng như sông kia thuỷ chung muôn đời kể chuyện ta nghe và vẫn thầm ngóng trông vầng trăng lãng du nhớ lời nguyện thề mà biết đường tìm về.
Trăng theo ta vào phố. Trăng ở đó mà dằng dặc xa xôi cách trở. Ta chợt vô tình giận dỗi vầng trăng hay trách những toà cao tầng sừng sững kia đã lỡ cách chia tình cảm, mong muốn hội ngộ của hai ta. Không phải trăng, mà chính ta đã có lúc vô tâm lãng quên trăng vẫn thầm lặng nhớ thương. Ta ước trăng cứ mãi tròn đầy vành vạnh như thế đợi một ngày thu dịu dàng ta bỏ phố phường chật hẹp trở về, nơi ta còn gửi lại những mùa trăng…
Huệ Hương