Người đến sau
“Em cứ chuẩn bị mọi thứ xong đâu đó cho anh rồi về nhà ngoại chơi, chừng nào anh gọi thì về”.
Yêu anh, bằng lòng làm vợ anh khi em đã muộn màng. Đó không phải là lý do để anh tự cho mình quyền được xem thường cảm xúc của em. Một người con gái quá lứa, lỡ thì vẫn có quyền được yêu thương, lựa chọn cho mình một bến đỗ. Nhưng với anh, cưới vợ “già và xấu” là một điều tủi hổ. Biết thế thì thà đừng đến với nhau…
“Sao em còn chưa đi?”. Anh nhăn mặt khi thấy sắp đến giờ bạn bè tụ tập mà em vẫn còn nấn ná. “Đồ đạc nhiều quá nên em phải chờ thằng út đến chở giúp”. Ngạc nhiên lắm hay sao mà mắt anh tròn xoe vậy? Vâng, em sẽ về bên ngoại. Và lần này không phải đến tàn tiệc thì trở về để dọn dẹp, lau chùi, quét dọn cho anh. Em sẽ về nơi mình đã từ đó ra đi. 32 tuổi hay nhiều hơn nữa thì em vẫn có thể tự lo liệu cuộc sống cho mình.
Chẳng phải cuống quýt làm gì bởi trong trái tim và suy nghĩ của anh, em mãi là người đến sau…
NLĐ