Ngoại và vườn ổi
(Dân trí) - Ngày còn nhỏ tôi đã thấy khu vườn nhà ngoại trồng rất nhiều ổi. Tháng giêng hai, ổi đơm nụ trổ hoa từng chùm, hàng trăm nụ xòe trắng đan cài vào nhau.
Mùa hoa nở gọi về không biết bao nhiêu những con ong bầu đen nhánh. Chúng bay vào bay ra cả ngày vù vù, rối rít hút mật hoa.
Mùa ổi chín, hương ổi thơm lẩn quất khắp vườn cây. Những con chim ở đâu bay tới, nấp mình trong tán lá dày và ăn ổi rất êm. Có lần tôi mừng thầm vì phát hiện được một trái ổi chín, nhưng khi chọc xuống thì buồn tiu nghỉu vì trái ổi chín chỉ còn lại một mảnh vỏ chim ăn dở. Tôi kêu lên: “Chim ơi, đừng ăn ổi của ngoại nữa!”. Lũ chim trời hốt hoảng vụt bay đi.
Một lần có mấy tên trộm ở đâu ghé thăm vườn ổi của ngoại. Nhanh như cắt, chúng leo qua hàng rào rồi trèo lên cây ổi xây trái nhất, nháo nhào, cuống quýt vặt ổi. Thấy vậy nhưng ngoại chỉ vờ quay đi rồi đằng hắng mấy tiếng. Tụi trộm biết là đã bị phát hiện vội vàng tụt xuống lặn mất tăm. Tôi hỏi:“Sao ngoại không kêu lên thật to!”. Ngoại nở một nụ cười nhân hậu, bảo rằng:“Kêu to, ngoại sợ mấy đứa hoảng quá nhảy xuống gãy chân, gãy tay thì tội”. Cũng từ dạo ấy, vườn ổi của ngoại được bình yên.
Ngày ấy, ngoại và tôi thường hái ổi vào chiều ngày hôm trước để chuẩn bị cho buổi chợ sớm mai. Ngoại già rồi, chân tay đã yếu, mắt đã kèm nhèm nên ngoại thường sai tôi hái ổi giúp ngoại. Tôi sợ cây sào dài sẽ làm ổi bầm dập thế nên lúc nào cũng muốn tự tay hái xuống những trái ổi chín mọng, may mà những cành ổi dẻo dai, bền bỉ.
Lần nào ghánh ổi của ngoại cũng oằn xuống hai đầu, bàn chân đi phải bám chặt vào đất, tới chợ thì vạt áo ngoại đã thấm ướt mồ hôi. Kẻ chợ vòng trong vòng ngoài mua ổi của ngoại nhưng ổi rẻ lắm, bán mà như cho. Tiền ổi bán được ngoại thêm đồng rau cháo qua ngày.
Mỗi lần ngoại đi chợ, tôi thường trèo lên ngọn cây cao nhất đuổi chim ăn ổi và ngóng ngoại đi chợ về. Tôi rất thích thú mỗi lần được ngoại thưởng cho những món quà hậu hĩnh, khi thì cây kẹo mút, lúc thì chú tò he có cái kèn thổi te te nghe vui tai lắm.
Cuối mùa ổi, tôi mải mê đi tìm trái sót, những trái ổi nho nhỏ nhưng ở toàn chỗ hiểm. Phải vất vả lắm tôi mới chạm được tay vào nó nhưng bù lại trái nào cũng ngọt và ngon một cách lạ lùng. Chắc có lẽ còn bao nhiêu tinh chất cây đều dồn vào trong ấy. Hái được trái nào tôi cũng để dành cho ngoại. Nhìn ngoại móm mém ăn ổi sao thấy thương!
Tôi không bao giờ quên được những buổi chiều mùa ổi, những chiếc lá khô co quắp, loạt xoạt chạy theo gió. Tôi và ngoại ra vườn lom khom quét lá, gom lại thành đống rồi châm lửa đốt, lửa than rực đỏ mỗi lần bị gió xối, mùi lá ổi thơm nồng. Cả vườn ổi bồng bềnh trong khói sương.
Cứ thế bao mùa cây thay lá, đơm hoa rồi kết quả, tuổi thơ tôi trôi qua bên ngoại và vườn ổi. Bỗng một ngày ngoại bỏ quên vườn ổi đi về cõi hư vô.
Ngày giỗ ngoại tôi lại trở về, đặt lên bàn thờ những trái ổi chín thơm. Trong khói hương bảng lảng, mắt nhắm lại và những mùa ổi hiện về...
Hòe Nguyễn