Ngày đẹp trời

Lê Giang

(Dân trí) - Ngày đẹp trời là khi lòng ta thật sự vui vẻ an yên. Vậy nên chỉ mong có thể sống cho trọn vẹn một ngày.

Ngày đẹp trời - 1

Ảnh minh họa: Getty Images

Sáng thức dậy, trời se se lạnh, mùa thu thật sự đến rồi. Khoác tấm áo mỏng cho con, tôi chở con đến lớp.

Trên đường đi, con gái thủ thỉ: “Hôm nay, trời không nắng, cũng không mưa, là trời đẹp phải không mẹ?”. Tôi khẽ siết chặt vòng tay ôm của con một cái: “Ừ con, hôm nay trời rất đẹp. Đi học nhớ chăm ngoan đấy nhé”. Con cười, mẹ cười giữa phố phường người đi lại bắt đầu đông.

Theo thói quen, tôi ghé quán cà phê quen thuộc mua một tách mang về nhà. Quán sớm, yên tĩnh và vắng vẻ. Cô chủ quán độc thân xinh đẹp vừa cầm khăn lau bàn vừa nói: “Thu rồi đấy chị, cái thời tiết gì mà khiến lòng buồn man mác, cứ như không chỉ lạnh bề ngoài mà lạnh cả vào tim gan ấy nhỉ”.

Rồi như chợt nhận ra mình sến sẩm văn hoa quá, cô lại cười: "Ông Nguyễn Du viết “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Chắc tại sáng ra em đã không được vui nên thời tiết mát mẻ dễ chịu thế này mà vẫn thấy nhiều phần u ám".

Tôi về nhà, vừa đến sảnh khu chung cư, thấy ông bảo vệ già đang ngồi ngủ gật. Ở tuổi của ông, thức trắng đêm cũng là một việc chẳng dễ dàng. Ông đã 70 tuổi rồi, có ba đứa con trai. Khi bố mẹ già, họ đùn đẩy trách nhiệm chia nhau người nuôi ông, kẻ nuôi bà. Ông bà buồn, lại đưa nhau về căn nhà cũ. Ông đi làm bảo vệ, bà trồng rau, nuôi gà. Vất vả một chút mà tâm hồn thảnh thơi.

Có lần ông nói với tôi: Ngày còn trẻ, cứ nghĩ con cái là tất cả, là quan trọng nhất đối với mình. Giờ già rồi mới nhận ra, người có thể ở cạnh mình, chịu khổ cùng mình không phàn nàn kêu ca chỉ có vợ mình thôi. Nếu biết trước thế này, ông đã yêu bà ấy nhiều hơn nữa. Các con còn trẻ, nên sớm nhận ra điều này…

Tôi bước lên nhà, đổ cà phê ra ly, mở máy tính. Theo thói quen, lại lướt qua một vòng mạng xã hội để xem những người tôi quen, những người tôi biết, hôm nay “Bạn đang nghĩ gì?”.

Một bác hàng xóm đăng ảnh kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới. Bốn mươi năm - là trọn vẹn tuổi thanh xuân, là gần hết cả một cuộc đời. Thời của bố mẹ mình yêu nhau sao mà giản dị. Cũng là tình yêu ấy, là nghĩa, là tình, là trách nhiệm. Là bao nhiêu vất vả buồn vui, là nụ cười, nước mắt được gói hết cả vào con số tròn trĩnh ấy.

Vợ chồng, khi làm cho nhau hạnh phúc, khi làm nhau bực bội khóc lóc nói chẳng nên lời. Vì có yêu thương, vì có bao dung, tha thứ, cho nên đến cuối cùng, ông đầu bạc, bà bạc đầu vẫn có thể ngồi bên nhau cùng ăn cơm, bên nhau cùng ngóng con cháu về mỗi sớm mỗi chiều, mỗi ngày hội ngộ. Vợ chồng chính là như thế, tưởng chẳng có gì chắc chắn để ràng buộc nhưng lại gần gũi nhau hơn cả máu mủ ruột già.

Người chị tôi quen biết đăng vài tấm ảnh nơi vùng bão vừa đi qua. Quán nhỏ nơi chị mưu sinh nuôi bốn đứa con sau khi ly hôn tả tơi sau một đêm giông gió. Nhìn quán nhỏ đổ sập, rặng hoa giấy hoang tàn, chị cầm chổi đứng cười khi con chụp ảnh, tôi không kìm nổi cảm giác mệt mỏi xót lòng.

Thế nhưng sao chị vẫn có thể cười? Đời chị, có những cơn giông bão đã đi qua còn gây tổn thất sâu sắc và nặng nề hơn như vậy. Một cơn bão trời, mưa rồi lại tạnh, nghĩ cho cùng có sá chi. Khi người ta đã vượt qua những mất mát lớn rồi, những mất mát nhỏ chỉ coi như là chút thử thách cho đời thêm bận rộn.

Hình đại diện một màu đen trên trang cá nhân người em thông báo có người thân qua đời. Đời người mỏng như chiếc lá, nay ở trên cây, mai rụng về cội bởi những bất trắc không lường. Mọi yêu ghét, sân si, hỉ nộ trong đời bỗng chốc hóa hư vô. Tiền bạc, vinh hoa cả đời gồng mình chạy theo nắm bắt cũng đành buông bỏ lại. Bao nhiêu sắc màu ta cố gắng vẽ tô cho đời mình chỉ còn lại một màu đen. Nơi ta có thể nằm cũng chỉ là một góc nghĩa trang hoang vu lạnh vắng.

Và cô bạn thân tôi, cô bạn ngồi cạnh tôi suốt ba năm học cấp ba vừa viết lên những dòng đầy hứng khởi: “Đừng lãng phí những ngày đẹp trời. Bởi vì trong đời người được mấy ngày đẹp trời như thế. Hãy tận hưởng hết mình, khi chúng ta còn trẻ, còn đủ khỏe để yêu thương”

Tôi đã từng đọc đâu đó viết rằng: Chúng ta chỉ có ba ngày để sống, đó là ngày Hôm Qua, ngày Hôm Nay và Ngày Mai. Ngày hôm qua đã qua rồi, dù buồn hay vui, dù thất bại hay lỡ lầm nuối tiếc thì cũng qua rồi không thể nào thay đổi. Ngày mai là ngày chưa đến với bao nhiêu dự định, bao nhiêu nỗi lo âu sợ hãi chất chồng. Dù có lo lắng thế nào thì ngày mai vẫn đến không thể nào tránh được. Chúng ta chỉ còn một ngày Hôm Nay, quên ngày hôm qua đi, đừng lo lắng về ngày mai nữa. Chúng ta chỉ cần sống tốt cho hiện tại, cho ngày hôm nay thôi.

Ngày đẹp trời không phải là ngày có nắng vàng, gió thổi, mây xanh, Ngày đẹp trời không phải do trời mà do lòng người đang cười hay đang khóc. Ngày đẹp trời là khi lòng ta thật sự vui vẻ an yên. Vậy nên chỉ mong có thể sống cho trọn vẹn một ngày.

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm