Này nàng cáo, biếu không chồng tôi cho cô đấy!
(Dân trí) - Đang ngồi làm việc thì thấy có một cô tự nhiên add nick, nhảy vào làm quen, tự xưng là "đồng nghiệp của anh nhà". Rồi mới qua đôi ba câu hỏi thăm, cô sốt sắng kể tôi nghe chuyện chồng tôi đang có mối quan hệ rất mờ ám với một cô gái thực tập cùng chỗ làm.
Cô bảo cô gái ấy xinh xắn, trẻ trung, duyên dáng và thông minh lắm. Lại còn bóng gió rằng chồng của tôi sa vào lưới rồi thì không còn đường quay về nữa. Cô còn bảo cô thương tôi, tội nghiệp tôi nên mới cho tôi biết bí mật động trời này. Thưa cô, tôi cảm ơn!
Nhưng tôi không cần, bởi tôi biết thừa cô là ai rồi.
Cô là cáo, là hồ li tinh nên mới đi cướp chồng người ta rồi còn nhảy vào bảo thương hại người ta. Cô có được thứ cô muốn rồi, thì đâu cần gì phải trêu ngươi nạn nhân nữa, còn giả danh để hỏi coi tôi buồn đến thế nào, suy sụp đến ra sao. Chuyện của cô và chồng tôi, tôi biết rồi, chồng tôi chắc chả cho cô hay điều này. Nên cô mới dương dương tự đắc rằng tôi chẳng biết gì cả.
Và cũng xin nói để cô biết thêm, tôi đã đọc gần hết những đoạn hội thoại thầm kín của hai người trên skype, trong facebook, nên nick của cô tôi thừa biết. Nên không phải giả vờ làm người lạ đi qua báo tin cho tôi đâu.
Tôi chỉ là người thường, không phải cáo, không khôn ngoan, ranh mãnh được như cô. Nhưng tôi có bản năng của một người vợ bị phản bội, bị chà đạp lòng tin đến tận cùng, nên tôi nhạy cảm hơn cô tưởng.
Chuyện cô đi nhà nghỉ với chồng tôi, tôi biết cả. Nhưng tôi không muốn phải bị ám ảnh cả đời, nên không theo lên phòng và thực hiện màn đánh ghen tanh bành. Tôi đã oán than số phận, hận chồng, trách móc bản thân, rồi còn muốn chết nữa. Nhưng con tôi mất bố rồi, thì vẫn cần có mẹ.
Khi tôi đặt tờ đơn ly hôn trước mặt chồng, anh ta ú ớ không nói nên lời, van nài xin tha thứ, nhất định không chịu ký. Tình yêu, tình nghĩa bấy lâu, anh ta quẳng hết đi khi vui thú bên cô rồi, giờ còn ngồi đây lạy lục chi cho mệt. Anh ta còn nói cô chỉ là chơi bời trong một phút xiêu lòng đấy cô ạ, anh ta chẳng yêu thương gì cô đâu.
Tôi thật không thể ngờ được trước mặt tôi là người chồng hiền lành, chân chất mà tôi yêu thương. Tôi tuy hận cô vì đã phá tan cái ấm êm mà tôi đang có. Nhưng cũng phải cám ơn, vì cô đã giúp tôi nhận ra chồng tôi không lý tưởng như tôi vẫn nghĩ. Anh ta xấu xa chẳng khác gì cái đám đàn ông ngoảnh mặt lại với sự hi sinh của vợ, tình yêu của con để chạy theo những mông to, ngực nở, miệng lưỡi thưa thớt dẻo quẹo bên ngoài.
Tôi nhường chồng tôi cho cô đấy! Bởi một người đàn ông phụ bạc như thế, tôi không cần nữa. Các con tôi, tôi cũng có thể tự nuôi được, mà không phải phụ thuộc gì vào một người bố mất nhân cách. Nhưng căn nhà của mẹ con tôi, cô đừng hòng cướp được, vì may thay, nó đứng tên tôi.
Ngọc Anh