Mặc cảm... đàn ông
Ba năm về trước, anh không may bị một tai nạn giao thông. Dù đã chạy chữa nhiều nơi nhưng anh vẫn không thể đi lại bình thường được, phải nghỉ việc. Vợ anh hết sức thông cảm với chồng, đã mở quán cà phê tại nhà cho chồng làm chủ.
Các ý nghĩ tiêu cực cứ quay cuồng trong đầu, khiến người chồng luôn xét nét hành vi của vợ. Dần dà, chị vợ cảm thấy quá mức chịu đựng bởi thời buổi khó khăn, lo giữ vững vị trí của mình đã khó, lại còn phải đối phó với mối ghen tuông nhiều khi rất vô lý của chồng.
Thực ra, thâm tâm người chồng rất biết ơn sự nhẫn nhịn, hy sinh của vợ. Nhưng nỗi mặc cảm bệnh tật, đố kỵ với sự thăng tiến của vợ, cộng với tính gia trưởng đã khiến anh luôn cảm thấy mình “mất vai trò quan trọng” trong mắt vợ. Cứ thế, khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng rộng mãi. Bản thân vợ anh cũng cảm thấy ngột ngạt với những câu tra khảo của chồng. Chị hay về muộn hơn với lý do công việc bận. Có chuyến công tác dù không cần thiết lắm chị vẫn cứ đi - là suy diễn của chồng chị thôi - chứ anh nào phân biệt được. Anh thấy chị đi công tác nhiều hơn, lại dài ngày hơn thì sôi sùng sục.
Vấn đề của anh là vợ chồng không có sự trao đổi với nhau thẳng thắn khi cuộc sống đặt người ta vào một thử thách mới. Anh thì ôm trong lòng mối mặc cảm nặng nề, chị thì không tìm cách chia sẻ, “gỡ mối tơ lòng” cho anh. Lâu dần đã hình thành một mối quan hệ vợ chồng tương kính như... người dưng, người này là một ốc đảo với người kia.
Theo Thanh Tâm
PNVN