Là phụ nữ, nhất định phải yêu thương và chăm sóc bản thân mình
(Dân trí) - Rời khỏi phòng khám, bác sĩ nói với chị đầy lạc quan: “Chị mới suy thận giai đoạn 2, nếu điều trị tốt, tỉ lệ khỏi bệnh hoàn toàn chiếm tỉ lệ cao”. Thật may, mọi thứ vẫn chưa quá tồi tệ như chị tưởng...
Chị một mình đi khám ở nhiều nơi là vì muốn chắc chắn để mình không phải lo nghĩ quá nhiều. Trên đường về, chị ghé qua chợ mua cá để nấu món canh chua miền nam mà chồng chị thích. Vừa về đến cửa, chị nghe có tiếng mẹ chồng trong nhà:
- Cá không ăn muối cá ươn, ông bà ta nói cấm có sai câu nào. Ngày xưa, mẹ bảo mày lấy cái H. thì không ưng, giờ nó làm đến phó trưởng phòng một cơ quan nhà nước rồi. Đấy, cứ thích xinh đẹp, dịu dàng. Nó mà phải chạy thận á, tiền bao nhiêu cho đủ, có khi mày còn mồ côi vợ sớm con ạ.
- Mẹ cứ nói mãi chuyện này thế. Con mà biết trước vợ con có ngày bệnh tật thì con đã chẳng lấy cô ấy rồi. Giờ thì còn nói làm gì nữa chứ.
Chị đứng nép ở cửa, thấy tim mình có chút nhói đau. Chồng chị, người đàn ông mà chị vô cùng yêu thương đang hối hận vì đã lựa chọn chị hơn mười năm về trước.
Ngày xưa mẹ chồng chị không thích chị, bởi bà vốn đã nhắm sẵn cho con mình một mối tốt hơn. Cô ấy tuy xấu xí nhưng con nhà “quan”. Nếu anh lấy cô ấy thì tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở. Nhưng hồi đó anh yêu chị rồi. Anh si mê vẻ đẹp dịu dàng của một cô giáo tiểu học.
Bao năm làm vợ, làm dâu, chị luôn chu toàn bổn phận. Mẹ chồng chị từ chỗ không thích, dần dần cũng bị sự chu đáo, đảm đang, hiếu nghĩa của chị thu phục, nhất là sau khi chị sinh cho bà một lúc hai thằng cháu nội.
Chồng chị thì khỏi nói, rất tự hào về chị, luôn nói anh có mắt nhìn người lựa chọn không sai.
Dạo vừa rồi chị thấy mình hay mệt mỏi, đau đầu, buồn nôn. Anh đưa chị đi khám, kết quả khiến cả hai người đều sốc khi bác sĩ nói chị bị suy thận. Chị lo lắng, anh cũng sợ hãi không kém. Không khí trong nhà bỗng trở nên ngột ngạt vì một nỗi lo.
Chị nhớ, có lần chị hỏi anh: “Lúc nào anh cũng nói anh yêu em rất nhiều, nhưng em phải dùng cách nào để đo được tình yêu của anh nhỉ?”.
Anh ôm chị, vừa cười vừa hôn lên tóc: “Không có cách nào để đo được cả. Dù em có già cỗi xấu xí, có ốm đau bệnh tật, có gì gì đi nữa, anh vẫn yêu em, yêu nhất”. Giờ thì chị hiểu, khi anh nói câu đó là khi anh thấy chị vẫn còn khỏe mạnh, đẹp xinh. Là khi chính anh cũng không ngờ một ngày chị mang trọng bệnh.
Hôm rồi, chị em gặp nhau, nhìn chị héo hon thấy rõ. Chị nói, chị buồn không phải vì bệnh. Bởi bệnh tật thì không ai nói trước được, đầy người còn cơ cực hơn. Chị buồn, vì trong thời điểm chị yếu đuối nhất cũng là lúc chị nhìn rõ được lòng chồng mình. Đúng là, có qua hoạn nạn mới hiểu được lòng nhau.
Một người bạn hồi học đại học với tôi từng kể: Bạn có anh bạn, vợ ốm đau ròng rã 20 năm ròng. Nhiều năm liền chị nằm liệt giường hoặc chỉ tập tễnh đi lại nhưng anh chưa bao giờ thôi yêu thương vợ. Anh đưa chị đi điều trị khắp các bệnh viện Bắc - Nam. Mỗi lần chị đau không ngủ được, anh đều trắng đêm thức cùng. Có lần, vào ngày 8/3 anh mua tặng chị một chiếc nạng, trên nạng có buộc chiếc nơ xinh màu đỏ.
Người khác nhìn vào món quà đều thấy xót xa, đau đớn, nhưng với anh, vẫn còn người tập tễnh đi bên đời đã là một niềm hạnh phúc.
Người ta thường nói: “Giàu có thử thách lòng chung thủy của đàn ông”. Đàn ông khi có tiền trong tay thường dễ thay lòng, thường quên đi người phụ nữ cùng mình đi qua gian khó. Nhưng nếu dùng tiền mà đo lòng đàn ông chưa chắc đúng, bởi ở đời không phải ai cũng tệ bạc như nhau.
Đàn ông thương người phụ nữ của đời mình đến đâu chỉ thể hiện rõ khi vợ ốm đau. Khi vợ trẻ trung, khỏe mạnh được yêu thương đã đành. Khi vợ ốm đau nằm đấy, nhan sắc tàn phai, sức tàn lực kiệt mà người đàn ông ấy vẫn ở bên, vẫn một lòng chăm sóc yêu thương ấy mới là điều tuyệt diệu. Những bà vợ, thường ngày có thể làm tất cả vì chồng vì con, nhưng khi ốm đau nằm xuống, được chồng xoa cho cái chân, được chồng vào bếp tự tay nấu cho bát cháo đã cảm động vô chừng thấy mình diễm phúc. Niềm hạnh phúc giản dị, nhỏ nhoi nhưng là mơ ước với rất nhiều người.
“Em biết không, từ khi chị nghe chồng thốt ra câu nói đó, chị chẳng còn yêu anh ấy như trước được nữa. Một nỗi uất nghẹn luôn trào dâng trong lòng. Nó còn khủng khiếp hơn hôm chị biết mình bị bệnh. Hóa ra nỗi buồn bệnh tật chẳng thấm tháp gì so với nỗi đau bị người mình yêu thương muốn chối bỏ. Vậy nên là phụ nữ, nhất định phải biết yêu thương và chăm sóc bản thân mình”.
Lê Giang