Khổ một đời vì “công chúa” mất nết
Mọi người đến dự lễ thành hôn của Nam đều trầm trồ khi trông thấy cô dâu. Với bộ váy áo trắng muốt, từ lâu đài hạnh phúc, Vân bước ra, bừng sáng như một nàng tiên bước ra từ trang cổ tích.
Hình như tạo hóa đã dồn hết mọi nét đẹp và vẻ sang quý cho người con gái này. Những ai từng gần gũi Nam đều nói rằng anh xứng đáng được trời ban cho một người vợ tuyệt vời như thế. Nam sống rất cao thượng và hào hiệp, luôn giúp đỡ mọi người một cách vô tư.
Mọi người trong cơ quan có thói quen là hễ gặp khó khăn thì nhờ Nam giúp đỡ. Chuyển chiếc máy vi tính từ bàn nọ sang bàn kia các cô gái hoàn toàn có thể làm được nhưng chợt trông thấy Nam thì họ nói: “Anh Nam giúp em!” Và thế là họ không phải tốn một chút sức lực nào. Các cô gái nhận xét rằng Nam là chàng trai ga - lăng nhất. Cũng vì tính hào hiệp mà Nam gặp Vân.
Hôm đó, Nam đi dọc bờ sông Hồng, khảo sát thực địa để chuẩn bị viết đề án xây dựng một khu du lịch sinh thái. Đến một đoạn sông sâu nhất, nước xoáy mạnh nhất, Nam trông thấy một cô gái rất xinh và rất trẻ ngồi khóc bên bờ. Anh đứng nhìn cô gái vừa ái ngại, vừa thương thương. Cô ta khóc không thành tiếng, chỉ đôi vai tròn trắng rung lên dữ dội, chứng tỏ có một nỗi đau khổ đang làm quặn thắt ruột gan cô.
“Nếu như quá đau khổ và tuyệt vọng, cô bé này lao mình xuống dòng nước xoáy kia thì sẽ rất nguy hiểm”. Nghĩ thế , Nam mon men đến gần cô gái, lân la trò chuyện. Nhưng cô gái không thèm nhìn mặt Nam mà gắt gỏng: “Cút đi! Không được đến gần tôi! Đàn ông các người không tử tế gì đâu, toàn là chó má cả”. “Anh là một người xa lạ nên em có thể không tin anh, nhưng em hãy ngồi lùi vào trong một chút, chỗ này nước xoáy thế kia là rất dễ lở đất lắm đấy”. “Mặc xác tôi! Không khiến anh phải lo, tôi đang ngồi chờ lở đất đây”. “Nếu vậy thì anh sẽ ngồi đây với em. Nếu đất lở thì đã có anh đây”.
Mặc cho cô gái xua đuổi và mắng mỏ, Nam vẫn ngồi lì bên cạnh cô và thản nhiên châm thuốc hút. “Người đâu mà trơ tráo thế! Lại còn hút thuốc nữa. Anh không cút thì tôi đành đi vậy”. Cô gái nói thế rồi uể oải đứng lên và bỏ đi, tóc xoã như một người điên và bước chân loạng choạng như người say. Nam lững thững đi theo cô gái, cách chừng mươi bước chân. Rồi cuối cùng cô bé cũng đứng lại dưới bóng một khóm tre um tùm và giọng cô đã bắt đầu mềm hơn: “Anh là ai? Người ở đâu và tại sao lại quan tâm đến em?”. “Anh đi khảo sát thực địa để làm dự án cho công ty nhưng anh không thể bỏ đi vì thấy em đang rất đau khổ”.
Thế là họ làm quen nhau và cô bé đã kể hết với Nam tình cảnh tuyệt vọng của mình. Cô đang học lớp 12, yêu một anh kỹ sư cầu đường và đã mang thai. Khi cô thú thật với người yêu chuyện mình đã có thai và bàn tới chuyện cưới thì người cô yêu nói thẳng ra rằng anh ta đã có vợ và một con, không thể cưới cô được. Biết chuyện này bố cô đã đánh con gái một trận đòn rất đau rồi đuổi ra khỏi nhà và giờ thì cô không thiết sống nữa. Lòng hào hiệp thúc giục Nam phải bằng mọi cách cứu lấy cuộc đời của cô gái trẻ.
Nam động viên cô bé về nhà và năn nỉ người bố tha cái tội bồng bột cho cô con gái mới vào tuổi dậy thì. Những lời rất chân thành và sự nhiệt tình của Nam đã xoay chuyển được người bố rất thương con nhưng cũng rất khắc nghiệt này.
Từ đó ngày nào Nam cũng đến thăm cô gái, an ủi, động viên cô. Anh đưa cô bé đi giải quyết hậu quả của mối tình bồng bột rồi đưa cô về chơi nhà mình. Nam có một người mẹ rất nhân hậu, một ông bố bao dung và một cô em gái mới vào trung học phổ thông, tính tình ngây thơ và dễ mến.
Rồi tình yêu đến với hai người - một tình yêu âm thầm nhưng mãnh liệt. Nam có một tâm nguyện là sẽ yêu thương Vân hết lòng, chăm sóc cô thật nhiều để bù đắp quãng đời đau khổ của Vân. Và lễ cưới đã được tổ chức. Sau khi sinh đứa con đầu lòng Vân càng đẹp hơn, cứ như trời cố tình bù đắp cho sự hy sinh của Nam vậy. Hai vợ chồng ra ở riêng với một căn hộ nhỏ. Hàng ngày Nam đi làm còn Vân ở nhà lo chợ búa cơm nước và ngày hai buổi đón con ở nhà trẻ.
Nhan sắc của Vân thu hút ánh mắt của nhiều người đàn ông. Và có một người tỏ ra ái ngại cảnh ăn không ngồi rồi của Vân đã đề nghị sắp xếp cho Vân một việc làm nhẹ nhàng trong siêu thị của anh ta với một mức lương khá. Đối với Vân đây là một niềm vui lớn, vui vì được đi làm, có lương và vui vì nhan sắc của mình được nhiều người biết đến chứ không chỉ ru rú trong xó nhà như “áo gấm đi đêm”.
Rồi một lần có việc phải về nhà vào giờ nghỉ trưa, Nam đã bắt qủa tang vợ mình đang ôm người đàn ông kia trên giường. Tim anh như tan ra từng mảnh. Anh cực kỳ đau khổ vì không sao nuốt trôi được quả đắng này. Nếu ly hôn thì Vân sẽ đi đâu, về đâu, vì người đàn ông kia đã có vợ và hai con rồi. Một lần nữa lòng hào hiệp của Nam lại lên tiếng, ngăn không cho anh đưa vợ ra toà, nhưng mãi mãi anh không quên được cái nhục bị cắm sừng và không bao giờ tin vợ nữa.
Đàn ông nhiều người có tính hào hiệp. Ai cũng muốn mình làm hiệp sĩ cứu công chúa lâm nạn, nhưng không ai biết rằng nếu công chúa không lén bỏ cung cấm đi chơi đêm thì không lâm nạn. Và một công chúa mất nết cũng có thể làm khổ một đời hiệp sĩ. Hào hiệp dại dột là sai lầm thường gặp của giới mày râu.
Theo Nhà văn Hoàng Hữu Các
GĐ&XH