Hẩm hiu

Ngày trước, mỗi khi gặp khó khăn, anh luôn san sẻ cùng chị, từ ngày anh bệnh, trí nhớ không được bình thường, anh đã thành một mối lo.

 
Hẩm hiu


Cơn bão đi qua, căn nhà cấp bốn của gia đình chị hư mất một nửa mái nhà. Chị tất tả mua vật liệu, nhờ người sửa; nhưng cả xóm nhà nào cũng bị hư hại nên không ai có thời gian giúp chị. Chị đành liều leo lên mái nhà để lợp lại ngói, nhìn xuống thấy chồng thẩn thơ ngắm cảnh, con trai bò chơi lê lết giữa sân, chị trào nước mắt...

 

Thời con gái, ai cũng bảo đời chị sẽ sung sướng, an nhàn. Lời xét đoán là có cơ sở vì gia đình chị thuộc hàng khá giả, ba mẹ luôn cưng chiều đứa con gái duy nhất. Nhưng, công ty gia đình phá sản, ba mẹ ly hôn, chị phải vội vã lấy chồng. Năm ấy, chị chỉ mới hai mươi tuổi.

 

Chồng chị tuy không giàu có nhưng hiền lành, chăm chỉ, thương vợ. Anh chị dành dụm cất được căn nhà nhỏ để đón đứa con đầu lòng. Nào ngờ, đứa bé bị dị tật bẩm sinh, không đi lại được. Chị đã khóc hết nước mắt vì con. Nhờ chồng sẻ chia, an ủi chị mới dần lấy lại được tinh thần. Cơ quan tạo điều kiện cho chị chuyển về gần nhà để tiện chăm sóc con. Niềm đau của chị dần nguôi ngoai trong tình thương yêu và sự che chở của chồng. Anh lo lắng cho chị rất nhiều, từ việc nhỏ đến việc lớn đều một tay anh cáng đáng. Chị chỉ đi dạy và chăm sóc con.

 

Nhưng, sóng gió không buông tha tổ ấm của chị. Con mới lên ba, anh đột ngột bị tai biến. Gánh nặng gia đình oằn trên đôi vai chị. Ngày trước, mỗi khi gặp khó khăn, anh luôn san sẻ cùng chị, từ ngày anh bệnh, trí nhớ không được bình thường, anh đã thành một mối lo cho chị. Anh ít nói ít cười hơn, thỉnh thoảng chị lại bắt gặp anh ngồi khóc như một đứa trẻ. Mọi chi phí trong nhà giờ đều dựa vào đồng lương giáo viên ít ỏi của chị. Bà con nội ngoại chỉ giúp được thời gian đầu, về sau, chị phải tự xoay xở mọi thứ. Tháng trước, chị đã bán nửa mảnh đất đang ở mới có tiền sửa nhà khi cơn bão đi qua.

 

Những áp lực cuộc sống không biết giải bày cùng ai khiến chị luôn bức bối. Mới bước qua tuổi ba mươi mà nhìn chị cứ như người phụ nữa đã ngoài bốn mươi. Ngoài giờ lên lớp, về nhà, nhìn hai người đàn ông của mình, người thơ thẩn, kẻ ngẩn ngơ, tim chị buốt đau.

 

Chị không biết mình có đủ mạnh mẽ để gồng gánh gia đình đi tiếp chặng đường dài phía trước không, chỉ biết, mỗi lần gặp khó khăn, chị lại trở nên yếu mềm và khóc nhiều hơn. Chị cần lắm một bờ vai vững chãi để tựa vào...

 

Theo Hà Lam

PNO

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm