Đàn ông sao lạ thế?
(Dân trí) - Sáng cuối tuần, cô bạn gái đến nhà, vừa ngồi xuống ghế đã buông lời thở than: “Riết rồi, có chồng cũng như không, muốn nhờ việc gì cũng khó”.
Trong lúc tôi ngồi gọt hoa quả, nó bắt đầu kể chuyện “lão chồng nhà tao”. Câu chuyện dài kì mỗi lần gặp đều có chuyện mới, không biết bao giờ đến chương cuối.
“Mày biết không, tao đã nhờ lão ấy từ tận chiều hôm qua, tối qua còn nhắc lại, rằng sáng nay tao muốn đến chỗ nọ chỗ kia mà xa quá lại không biết đường, nhờ lão chở đi”. Lão ậm ậm ừ ừ. Rồi sáng nay lão bảo: “Thời đại 4.0 rồi, em cứ bật Google Map lên, nó dẫn đến tận nơi, có cần thiết phải anh chở đi không?”.
Tao nhớ ngày còn yêu nhau, chỉ cần thấy tao chộn rộn đi đâu là lão lập tức bảo để anh đưa đi, không ngại mưa nắng, không sá xa xôi, còn nói “anh muốn cùng em đi đến cùng trời cuối đất”.
Tính tao mỗi khi ra ngoài đều rất quan trọng chuyện đầu tóc quần áo. Tao cũng biết đây là nhược điểm. Hồi yêu nhau, mỗi lần đi đâu, lão chờ lâu tao ngại, nhưng chỉ cần mở miệng xin lỗi là lão cười hớn :“Không sao, đợi em anh đợi cả đời cũng được”. Sau khi lấy nhau rồi, chỉ đợi mười phút thôi đã cáu, còn nói “em lâu thế thì đi một mình đi, anh đi trước”.
Hồi còn yêu nhau, biết tao thích hoa, nhiều khi chẳng vì ngày gì cũng mua hoa đem tặng, còn nói “sau này khi về chung một nhà, ngày nào anh cũng mua hoa cho em”. Lấy nhau rồi, đừng nói ngày thường, đến cả ngày lễ, ngày sinh nhật vợ cũng không mua, có dỗi một chút thì lão phán xanh rờn: “Hoa hòe cắm được vài bữa rồi vứt phí đi, chi bằng cả nhà đi ăn nhà hàng một bữa ngon ngon, không bổ ngang cũng bổ dọc”. Chàng trai lãng mạn khi xưa tao yêu, phút chốc biến thành một kẻ chỉ toàn nghĩ đến chuyện cân bằng dinh dưỡng.
Hồi còn yêu nhau, chỉ cần tao húng hắng ho vài tiếng là cuống vó lên chạy đi mua thuốc, ngồi bóc từng viên cho uống. Giờ mỗi lần vợ ốm cũng chỉ hỏi qua quýt “em ốm hả, cái thời tiết nắng nắng mưa mưa kiểu này, trâu cũng ốm nói gì người”. Thế thôi, như là lẽ bình thường, coi như không có gì phải lo lắng.
Hồi còn yêu nhau, anh nói “anh với em là một, tiền của anh cũng là tiền của em. Sau này lấy nhau rồi, ví của anh em cầm, mỗi ngày đưa anh đủ tiền xăng xe và ăn sáng là được”. Cưới nhau rồi, mỗi lần tò mò mở ví lão ra xem là lão cáu: “Anh không thích em làm thế đâu. Tiền lương anh đưa em rồi, cứ tò mò ví người ta làm gì thế hả”.
Hồi còn yêu nhau, mỗi lần lão đi đâu một ngày mà tao không gọi điện là y như rằng dỗi: “Xem ra anh có biến mất thì em cũng chẳng quan tâm nhỉ?”. Lấy nhau rồi, mỗi khi chồng ra khỏi nhà, mỗi khi chồng về khuya, hỏi han đôi câu, gọi điện giục về, lão liền nói: “Anh có một bà mẹ đủ rồi, đừng có kiểm soát anh như con nít thế. Anh đi đâu, làm gì, cũng phải báo cáo xin phép em hay sao?”
Mày xem, cái giống đàn ông sao lạ thế. Sao những lời họ nói, những việc họ làm trước sau không đồng nhất như vậy. Rõ ràng, hồi đang yêu nhau, mình chẳng làm gì cho lão ấy cả, lắm khi còn hững hờ, lạnh nhạt, còn hay kiếm chuyện giận dỗi vu vơ. Lúc nào lão cũng chiều chuộng, cũng nói những lời yêu thương, việc không nhờ cũng đòi làm, việc không cần cũng xoắn xuýt. Rõ ràng là mình làm quá mà lão cứ rối rít xin lỗi không thôi.
Vậy mà sau khi cưới nhau rồi, mình vì họ mà từ bỏ nhiều thú vui, vì họ mà không ngại khó ngại khổ, dồn hết tâm sức chăm lo vun vén gia đình. Chuyện nhà mình, chuyện nhà chồng lúc nào cũng vẹn toàn chu đáo. Rồi sinh con đẻ cái, rồi trăm thứ phải lo. Mình vì chồng, vì con, không ngại bất cứ điều gì. Đôi khi, chỉ cần một lời động viên chia sẻ của chồng thôi là như trút được gánh nặng rồi, vậy mà một lời dễ nghe họ cũng không nói được.
Mày nói cho tao biết, rốt cuộc là vì sao?
Cô ấy ngồi nói một thôi một hổi, cảm giác như mọi ấm ức chất chồng cả thế kỉ rồi chưa có dịp thổ lộ. Thật ra thì tôi cũng không trả lời được những thắc mắc của cô ấy. Vì nói thật, tôi cũng chẳng khá hơn đâu. Chồng tôi so với người đàn ông trước kia, cũng là con người ấy thôi nhưng lời nói, hành động và cả suy nghĩ thì đã hoàn toàn khác. Tôi cũng không biết lý do gì khiến họ lột xác nhanh như vậy.
Câu hỏi này, có lẽ chỉ nên hỏi cánh đàn ông, may ra mới có câu trả lời?
L. G