Dám làm dám chịu
(Dân trí) - Như các cuộc tình online khác, họ hẹn gặp nhau, và chị tiếp tục choáng ngợp trước anh - một người khiến ai cũng phải ao ước được sánh vai cùng.
Chị sung sướng đến nghẹn tim khi anh mời chị đến thăm căn hộ chung cư ấy sau hai tháng hò hẹn. Khỏi phải nói chị đã vui mừng, tin tưởng anh ra sao. Đêm đó chị ngủ lại, trao thân cho người chị nghĩ sớm muộn mình cũng lấy làm chồng.
Tháng đó chị tái mặt khi thấy “trễ”. Linh tính mách bảo, chị vội mua que thử về. Quá lo lắng khi thấy kết quả, chị vội gọi cho anh. Sét đánh ngang tai khi anh ta ráo hoảnh quay mặt đi, không muốn chịu trách nhiệm với việc mình đã làm. Anh ta nhanh chóng xin chuyển vào miền Nam công tác.
Chị hiểu ra mình bị lừa và bỗng tỉnh táo lạ. Đứa bạn thân giục đi tìm bằng được, còn “bắt vạ”. Chị cười nhạt: “Người ta đã phủi tay, không còn tình nghĩa thì mình cố đấm ăn xôi ích gì?”.
Cô bạn thương hại liền bảo: “Thế đi phá ngay đi, hai tháng nữa bảo vệ tốt nghiệp rồi”. Chị nhìn xoáy vào bạn như người hành tinh khác: “Sao lại phá!”. Cô bạn kinh ngạc mắng chị là hồ đồ, ngớ ngẩn.
Cũng đúng thôi. Bao cô gái nhẹ dạ, cách duy nhất họ làm khi mắc sai lầm là phá bỏ. Còn chị, chị đã suy nghĩ suốt bao đêm liền. Là do chị ngốc nghếch, chị sai, sao lại để đứa bé phải chịu? Dù gì nó cũng là máu thịt của chị, là một linh hồn có trái tim. Ít nữa thôi nó sẽ thành người hoàn chỉnh, chị bỏ nó có bằng phạm tội giết người. Mà lại là giết con mình, thì dù pháp luật có dung, lương tâm sẽ không tha cho chị.
Vậy là chị cố ôm trong mình mầm sống ấy dẫu còn cả tương lai, tuổi trẻ ở phía trước. Thời gian chị vất vả tìm tài liệu bảo vệ tốt nghiệp cũng là thời gian vật vã với các cơn nghén. Đứa bé đã cùng mẹ đứng trên bục bảo vệ thành công, cùng mẹ nhận bằng cử nhân, đó là những thời khắc rất đỗi thiêng liêng.
Xong xuôi chị mới thú thật hết với bố mẹ và nói luôn ý định sẽ giữ lại đứa bé. Mẹ chị choáng váng ngồi thụp xuống ghế, bố chị sững sờ. Không ai nói với ai một câu, tàn thuốc không hết đỏ trong ngôi nhà chị, bố chị đã hút thâu đêm. Hình ảnh đó cùng tiếng thở dài của mẹ là những thứ khiến chị day dứt nhất. Mình chị chịu trách nhiệm đã đành, giờ lại kéo thêm cả bố mẹ muối mặt theo. Có ai hiểu và thông cảm cho chị không?
Bụng chửa to, chị mượn của mẹ tầng một để kinh doanh hàng gia dụng, đồ ăn thức uống hàng ngày. Chị có duyên bán hàng nên người vào người ra tấp nập. Chị gắng bồi bổ, bớt lo nghĩ để con khỏe, chắt chiu dành tiền nuôi con.
Trời thương cho chị mẹ tròn con vuông, sữa nhiều nên bé không cần bú ngoài. Mọi người xung quanh hiểu đều thương và phục chị. Có người còn mang tặng chị tã lót cũ hay các đồ cần dùng cho mẹ và bé. Chị hầu như không phải sắm gì nhiều. Mẹ chị yêu quý, nựng cháu: “Thôi thì, nhà nghèo sinh con thảo, lớn lên thành con có hiếu, thành người quân tử cháu nhỉ!”.
Chị không ân hận mà chỉ thương con phải mang họ mẹ. Ngắm con, chị khắc tâm một điều: Trước khi hành động hãy lường trước mọi điều, phải tỉnh táo trước khi quá muộn. Và nếu dám làm thì hãy dám chịu trách nhiệm trước bản thân.
TSL