“Đại hạ giá”
(Dân trí) - Cách đây đâu chưa đầy hai tháng, hôm cưới thằng Huy, mọi người vẫn trêu thằng Hoàng là làm anh mà không đáng mặt, sao lại để em vượt trái thế, Hoàng ta vẫn cười khi khí, gãi đầu gãi tai.
Thế mà mới đây anh em nội tộc đã nhận được tin chuẩn bị về uống rượu rạp của thằng bé. Và có nghe thủng câu chuyện mới hồi hộp, lăn tăn không biết nên buồn hay lo.
Đó là sau đám cưới thằng em có một tháng thì hôm ấy Hoàng từ thành phố trở về tuyên bố, con sẽ lấy vợ. Bố mẹ nó ngã bật ngửa, mếu dở bảo: “Thôi thư thư cho bố mẹ sang năm sau, chứ hai anh em cưới cùng năm bố mẹ lo sao được, nợ cưới thằng Huy vẫn đắp một mớ”. Thằng Hoàng khoát tay: “Bố mẹ không phải lo gì sất, con liệu hết rồi”. Ông bà chẳng còn cách nào khác đành bảo: “Thôi được, thế đưa nó về đây giới thiệu, bố mẹ xem mặt đã nào”, vì trước đó chưa một lần nghe Hoàng kể về việc có bạn gái, dẫu thằng này đào hoa có tiếng, rất đẹp trai, lại học hành giỏi giang, phải cái hơi củ mỉ, thật thà.
Thế là chủ nhật sau đó ông bà nín thở chờ xem con dâu tương lai là người thế nào, thì bỗng nhiên con đường đỏ trước nhà ông bà bụi lầm lên bởi một chiếc ô tô bảy chỗ, đỗ xịch một cái. Một đoàn sáu người bước xuống ngó nghiêng, vừa bấy giờ thằng Hoàng chạy ra đón khách vào và vội vàng giới thiệu, đây là gia đình bạn gái con.
Bố mẹ nó há hốc mồm tưởng nghe nhầm, sao có chuyện lạ đời thế nhỉ, đi hỏi chồng cho con gái à? Và khả năng những gì bà nghĩ bụng không sai, khi vào nhà sau vài câu xã giao khuôn sáo, họ đặt luôn vấn đề về việc cho hai cháu lấy nhau rồi về tìm hiểu tiếp.
Bố mẹ Hoàng trong lòng đã thấy không ưng, nhưng đâu thể “lật mặt” ngay được, nên chỉ còn cách hoãn binh, nói, chúng tôi cũng vừa mới biết mặt cháu gái nhà ta xong, lại vừa mới lo cưới cho em thằng Hoàng, còn sức đâu mà lo thêm đứa nữa. Nhà ta cứ bình tĩnh để nhà chúng tôi dự liệu.
Ông bác con bé hào sảng bắt nhời, rằng gia đình có khó khăn gì cứ mạnh dạn trình bày, nhà gái sẽ nhiệt tình giúp đỡ hết sức. Ông bà loay hoay không biết giãi bày ra sao.
Đang lấn bấn thì ông bác có dáng vẻ đáng kính của con bé đặt vấn đề luôn, về lễ lạt, ông bà vay đâu lấy chục triệu, gọi là có tí lễ ngãi cho đủ lệ bộ, còn sau đằng nhà tôi cũng cho lại cái cháu món ấy, để chúng sắm sửa. Còn nếu không vay được đâu thì để nhà tôi cho mượn, sau thành người trong nhà cả, không phải ngại. Chỉ cốt đẹp mặt với xóm giềng, để con cháu chúng tôi khỏi tủi với bè bạn.
Ông bà nhăn nhó nói chuyện thuê xe pháo đón dâu, rồi thì đồ dùng cho đôi bạn trẻ, ở quê thì đó cũng là khoản khá… Nghe đến đấy nhà gái đã gạt phăng đi hết, kêu yên trí, họ lo được. Nhà sẵn xe, đồ dùng thì anh chị em họ sẽ mua tặng làm quà cưới.
Bố mẹ thằng Hoàng trong lòng vô cùng khó xử, trời đã trở trưa mà chưa cơm cháo gì, vì có được chuẩn bị trước đâu, bị “đánh úp”, áp chế bất ngờ thế cơ mà. Đang nghĩ ngợi thì thấy người nhà gái xoa tay khét lẹt, mời cả nhà ra quán, họ đã đặt sẵn hai, ba mâm “rau dưa” thân mật rồi.
Thực tình, ông bà chịu không hiểu nổi, lúc tiễn khách ra về, tức tốc lôi thằng con tra hỏi “Chúng mày yêu nhau bao lâu rồi? Có gì mà sao nhà họ phải sốt sắng, đường đột thế?”, thì thằng Hoàng nhất quyết không khai, ông bà cũng đành chịu.
Trong lòng họ vẫn nuôi một mối tơ vò, con trai mình vợ lấy, chứ có phải lấy vợ đâu, thật là bình đẳng quá! Nặng uẩn khúc gì chăng, nhưng cũng đành phải nhượng bộ, vậy là bà không biết mình nên cười hay mếu?
TSL