Có những giấc mơ mang tên người cũ
(Dân trí) - Sau một ngày dài quay cuồng với công việc, em trở về căn gác nhỏ, đều đặn như một cỗ máy. Mọi thứ cuốn lấy, khiến em chẳng thấy mình già đi, cho đến khi nhìn lũ cháu ngày nào giờ đã lớn lộc ngộc. Hình bóng anh bỗng chốc vụt qua trong ý nghĩ, em thơ thẩn, nếu mình không xa nhau, khéo giờ…
Hẳn là do lúc ấy thôi, mà tối về anh lại ghé qua giấc mơ của em, tất nhiên đó không phải lần đầu tiên. Toàn những giấc mơ không đầu không cuối, mang em trở lại ký ức ngọt ngào về anh, có những cái dường như là mơ ước còn dang dở mà ta chưa kịp thực hiện.
Em mơ anh đang tay dao tay thớt, đeo cái tạp dề thân quen, làm cơm đãi khách khi đoàn nhà gái đến thăm nhà trai. Em nhớ lần anh kể: “Quê anh đàn ông mà không biết nấu nướng, cỗ bàn thì chỉ có ở vậy cả đời”. “Sao anh giỏi thế? Những việc đấy em chịu thua?” “Trong nhà chỉ cần một người biết làm là đủ rồi. Em có thể dành thời gian làm việc khác”.
Có lần em mơ chúng ta đi thăm một trang trại rộng lắm, để thỏa chí điền viên, bên vườn cây, ao cá của anh. Thấy em đội cái nón rách thủng lỗ chỗ, anh lại cười nhấc ra, rồi hái và chụp lên đầu em một chiếc lá sen to tròn, xanh lướt thướt… Em tỉnh dậy và cứ thế ngẩn ngơ cho đến sáng.
Đêm qua em nằm mơ thấy anh, lại là nắm tay, đi đến những nơi thơ mộng, sao em vẫn thấy thân thương như anh thủa nào, khiến lòng em ấm áp. Sao cứ khi em nghĩ mình đã quên được anh, thì em lại mơ về anh. Em nhẹ nhàng dựa vào vai anh, tay trong tay... Tại sao lại thế? Là anh chứ chẳng phải là người nào khác? Em lại thấy vui, thấy xúc động. Em thấy như trẻ ra hàng chục tuổi, với những dại khờ hồi nào, như mới chỉ vừa hôm qua thôi.
Em vẫn nhớ về anh, với những nét tươi trẻ, dù dòng thời gian đã trôi xa vời vợi. Em nhớ rõ từng nét, từng nét của anh... Từ mái tóc, đôi mắt, đôi môi, bờ vai và điệu nháy mắt bỡn cợt, tất cả đều như thật.
Có những khi em lại mơ thấy anh, đang rất buồn... Có những khi trong giấc mơ, chính em lại là người khóc rũ rượi, buồn bã như thật, một nỗi đau có thật, khi trong lòng cồn cào nỗi nhớ và cũng đầy ắp ghen tuông. Hẳn ánh mắt đong đầy mật ngọt khi xưa giờ anh đã trao cho người khác, sự ân cần ngày nào đâu còn dành cho em.
Giá là sự phản trắc, dối lừa thì có khi em không bị nhớ lâu đến thế, nếu là sự nhàm chán tẻ nhạt thì hẳn là sẽ dễ quên. Đằng này là sự xa nhau khi vẫn còn yêu, xa nhau vì cả hai cùng phải tự lập, cùng phải tự mình dò dẫm, tìm đường cho hai đứa. Thế là dần dà khoảng cách tạo nên thử thách, và rồi không ai vượt qua được rào cản về thời gian, không gian.
Những tưởng, xa nhau để hiểu thêm về nhau, vậy mà chúng ta bị cuốn đi, mỗi đứa một con đường riêng, cách xa biền biệt. Xa mãi về hai phía ngược hẳn nhau, dễ gì có thể quay trở lại. Không được chăm nuôi bằng sự cận kề, tin tưởng, thương mến thì việc tình yêu chết yểu là điều có thể tiên lượng.
Giờ em chẳng còn những suy nghĩ sốc nổi của tuổi trẻ, đã tự ái mà ôm trong lòng mối hận bị bỏ rơi, đã nhủ phải sống thật tốt, thật đàng hoàng để trở thành niềm tiếc nuối của người đó.
Song thực ra, trong chuyện này rõ ràng cả hai đều day dứt, khổ tâm. Bằng chứng là cho đến giờ anh cũng như em, vẫn bơ vơ, lạc lõng bên góc bể xa xăm nào đó. Và ở hai phía phương trời, chắc cả hai nhớ vẫn về nhau với tất cả sự trân trọng vốn có.
Đêm nay, có lẽ em lại mơ về anh với những vẩn vơ đã cũ…
An Miên