Có nên lấy vợ khi đã biết mình vô sinh?
(Dân trí) - Cách đây 5 năm tôi có yêu sâu sắc một người con gái, nhưng tình yêu đó đã vấp phải sự ngăn cản quyết liệt từ gia đình. Nguyên nhân là do bố mẹ tôi là người có vai vế trong xã hội, gia đình tôi thuộc hàng khá giả, còn em xuất thân nghèo khó, lại không có cha.
Chúng tôi gặp nhau, mến và yêu nhau khi cả hai đều chưa biết gì về hoàn cảnh của nhau. Mãi sau này em biết tôi là con trai một của một gia đình quyền thế, em mới kể tôi nghe về xuất thân của mình, rằng mẹ em xưa vì yêu nhầm người nên lỡ làng làm mẹ đơn thân. Một mình nuôi em học xong đại học bằng đồng lương công nhân quả thật đã là sự cố gắng hết sức của mẹ.
Em có phần e ngại vì gia cảnh hai người quá khác nhau, nhưng tôi yêu em và bảo em hãy tin vào tình yêu đó. Khi biết tôi muốn kết hôn với em, bố mẹ tôi đã phản đối ra mặt. Em cũng năm lần bảy lượt đòi chia tay nhưng tôi nhất định không đồng ý. Không thuyết phục được bố mẹ, tôi đành tìm cách thuyết phục em bằng cách có thai trước để đặt bố mẹ mình vào tình thế “sự đã rồi” mà chấp nhận. Nếu đến nước đó mà ông bà vẫn không đồng ý thì tôi và em sẽ tự lo cho cuộc sống của mình mà không có sự chúc phúc của bố mẹ.
Ban đầu nghe tôi nói, em tỏ ra sợ hãi nói không muốn dùng mọi thủ đoạn để đến với tôi, cũng sợ cả bi kịch đời mẹ sẽ lặp lại với chính mình. Nhưng bằng sự kiên trì và chân thành của tôi, cuối cùng em cũng xiêu lòng chấp nhận. Thế nhưng chúng tôi “qua lại” với nhau mấy tháng liền, mong mãi không thấy tin vui đến. Lo xa, tôi đã một mình đến bệnh viện kiểm tra và kết quả khiến tôi như nghẹt thở. Bác sĩ kết luận tôi không có tinh trùng do bị suy tinh hoàn. Việc có con bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm cũng chưa chắc có kết quả. Vì với tình trạng hiện tại của tôi, khả năng có con từ chính tinh trùng của mình là cực kì thấp. Tôi đã rất đau khổ và tự đấu tranh với bản thân mình một tuần liền trước khi quyết định chia tay với em. Chia tay em trong nuối tiếc vì mất người mình rất yêu thương cùng với đó là nỗi day dứt vì đã lấy đi đời con gái của em. Dù em nói em chấp nhận tất cả để ở bên tôi, nhưng tôi tự biết mình không thể tước đi của em cái quyền được làm mẹ.
Năm năm đã trôi qua, người con gái tôi yêu nay đã có gia đình, còn tôi vẫn thui thủi một mình. Bố mẹ tôi thì sốt ruột khi thấy con trai ngày càng nhiều tuổi mà không thấy nói yêu ai, không nhắc nhở gì đến chuyện kết hôn. Mẹ tôi đã mấy lần nhờ người mai mối, cô gái nào cũng giỏi cũng xinh đẹp, nhưng cuộc gặp gỡ nào cũng thất bại do tôi không đồng ý. Gần đây tôi có cảm mến một cô gái do bác tôi giới thiệu, qua trò chuyện tôi biết cô ấy cũng mến mình. Nhưng nghĩ đến đi xa hơn thì tôi e ngại. Càng ngày mẹ tôi càng tỏ ra héo hon sầu muộn, vậy nên chuyện tôi mắc chứng vô sinh tôi không thể giấu bà mãi. Mẹ tôi sau khi biết chuyện đã rất sốc. Nhà tôi, đến đời tôi là ba đời liền độc đinh, nếu tôi không thể có con thì chẳng lẽ nòi nhà tôi tuyệt tự? Mẹ bảo tôi hãy giấu chuyện bệnh tật của mình, vì nếu biết thì chẳng cô gái nào dám lấy. Sau khi kết hôn sẽ tìm mọi cách nhờ sự can thiệp của y học tiến bộ, nếu không được sẽ bàn tính đến những cách khác.
Tôi rất thương bố mẹ, cũng không muốn mình sẽ một mình cô đơn mãi, nhưng cứ nghĩ là lại rối rắm không biết phải làm sao. Lấy vợ, với tôi không phải là việc gì khó, nhưng đã biết mình bị vô sinh rồi mà vẫn giấu để cưới người ta, liệu có phải là quá ích kỷ, quá nhẫn tâm không? Đến khi lấy nhau rồi, liệu có hạnh phúc?
G. L