Tức khí vì bị vợ chê: "Có cho đi gái chắc anh cũng tiếc tiền không đi"
(Dân trí) - Sau sáu năm hôn nhân, điều tôi đúc kết được là vợ tôi, cô ấy vô cùng khó chịu. Lấy được một ông chồng theo nhiều người nhận xét là “của hiếm” như tôi mà cô ấy còn kiếm đủ cớ để than phiền. Tôi nói thật, phụ nữ gặp được ông chồng biết tu chí làm ăn, biết tiêu xài tiết kiệm là may mắn lắm, ấy vậy mà vợ tôi thì luôn vì thế mà càu nhàu.
Tôi năm nay 35 tuổi, là quản lý của một xưởng sản xuất vật liệu xây dựng. Thu nhập không nhiều so với mức sống ở thủ đô, vậy nên muốn có tiền để dành thì phải vô cùng tiết kiệm. Mỗi tháng, tính cả tiền điện nước, tiền nhà, tiền học cho con, tiền sinh hoạt, vợ tôi nói hết tầm 7 triệu. Tôi bảo cô ấy tôi chịu một nửa, cô ấy chi một nửa, lương tôi còn lại bao nhiêu tôi gửi tiết kiệm ở ngân hàng, thiếu thừa gì cô ấy tự cân đo.
Tôi là mẫu đàn ông nghiêm túc, không bao giờ la cà quán xá nhậu nhẹt, không uống rượu, không hút thuốc, gái gú thì lại càng không. Mỗi sáng, vợ tôi chuẩn bị cho gì thì tôi ăn nấy, không có thì tôi nhịn. Lâu dần, nhịn cũng thành quen, tôi bỏ luôn ăn sáng cũng đỡ một khoản tiền. Chiều đi làm về, tôi phụ vợ nấu cơm, tắm cho con. Tối cũng chỉ quây quần ở nhà, học với con rồi đi ngủ.
Các bạn của vợ tôi đều nói tôi là người hiếm có trong xã hội ngày nay, có đốt đuốc đi tìm cả năm chắc gì đã thấy. Vậy mà vợ tôi, cô ấy hình như còn chưa vừa ý.
Tính vợ tôi tiêu hoang, chi tiêu trong nhà hình như không bao giờ tính toán, cứ thích gì là mua nấy, tiền bạc bao nhiêu cũng thấy thiếu. Cô ấy sáng ra đi chợ mua thức ăn cả ngày, vậy mà chiều về thấy thèm thứ khác lại mua. Trái cây thì ăn chưa hết thứ này lại mua thứ khác, sữa chua cho con thì mua nhiều ăn không kịp để hết hạn lại vứt. Quần áo cho con cũng vậy, cứ đi chợ thấy đẹp thấy thích là mua, đến nỗi cả tủ chỉ toàn thấy áo quần con bé. Nhiều lần tôi góp ý, cô ấy bảo tôi keo kiệt từng hào chuyện ăn mặc của con.
Lúc nào cô ấy cũng thủ thỉ hỏi tôi: Năm bốn mươi tuổi mình đã có nhà ở chưa anh nhỉ? Rồi cô ấy so bì với đứa bạn này, cô em nọ, vừa lấy chồng đã có nhà riêng đàng hoàng rộng rãi, rồi cô ấy than thở số mình vất vả bao năm rồi vẫn ở nhà thuê. Cô ấy còn suốt ngày bì với những bà vợ khác, chồng đi làm về là đưa nguyên lương muốn tiêu thế nào thì tiêu, còn chồng mình thì đong đếm từng hào từng cắc.
Tôi bảo cô ấy, nhà mình còn chưa có, muốn suốt đời không đi ở trọ thì phải tích cóp. Bạn bè nhậu nhẹt nhiều khi tôi muối mặt từ chối không đi, bữa sáng tôi cũng không ăn, chỉ mong tiết kiệm tiền để cho vợ con có mái nhà để ở. Vợ tôi vừa muốn có nhà lại vừa muốn tiêu xài thoải mái, sao cô ấy trước đây không kiếm đại gia mà lấy lại lấy thằng kĩ sư quèn như tôi?
Hôm kia cô ấy bảo tôi từ tháng sau phải chi thêm 500 tiền sinh hoạt nữa vì giá cả đăt đỏ leo thang, một mình cô ấy bù không nổi. Tôi bảo đắt thì bớt ăn bớt tiêu đi, cái gì không cần thiết thì cắt. Đã đặt kế hoach năm bốn mươi tuổi mua nhà thì phải tiết kiệm đều đặn, chứ cứ muốn ăn cho đã mồm rồi đi ở trọ suốt đời có chịu không?
Tôi nói vậy có gì sai mà vợ tôi gào lên như bị chồng bóp cổ. Cô ấy nói chồng người ta thì hào phóng ga lăng, chồng mình thì “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” lúc nào cũng chăm chăm cắt giảm khẩu phần, cắt giảm chi tiêu để cất tiền vào két sắt. Cô ấy còn nói sống với tôi cả đời chẳng lo gái gú bên ngoài, vì có cho tôi cũng chẳng dám đi vì sợ tiếc tiền cho gái.
Tôi càng nghe càng tức giận, rốt cuộc là vợ tôi còn mong muốn gì nữa. Chồng không cờ bạc, tệ nạn, gái trai. Suốt ngày chỉ chăm chăm đi làm, ăn không dám ăn mặc không dám mặc. Tiết kiệm cũng để lo cho gia đình, cho vợ con chứ cho ai? Vậy mà vợ tôi suốt ngày lấy chuyện đó ra càu nhàu, còn mỉa mai miệt thị tính tiết kiệm của tôi.
Trong cơn nóng giận, tôi bảo cô ấy:
- Cô có thách tôi “đi gái” không? Thà mất tiền mà vui vẻ còn hơn có tiền mà suốt ngày ức chế thế này. Sướng không biết đường sướng, tôi cho cô trắng mắt ra.
- Ờ đấy, cho gái thì không tiếc, mà cho vợ con thì tiếc. Anh cứ thử sống thoải mái hào phóng một chút xem tôi có khiến cho anh vui vẻ không?
Tôi thề, chắc chẳng có ai khổ như tôi, cũng chẳng có bà vợ nào quá quắt như vợ tôi. Chẳng lẽ làm được bao nhiêu cứ đưa hết cho vợ để rồi suốt đời một mái nhà che nắng che mưa cũng không có.
Trần.T. Toàn