Câu hỏi hóc búa
(Dân trí) - Từ mới yêu cho đến khi mặn nồng, nàng vẫn lôi ra hỏi. Ban đầu nghe như một sự thẩm vấn vô hại, nhưng thật ngạc nhiên khi nó biến buổi đối thoại lãng mạn chiều cuối tuần trong xanh thành tâm điểm của tranh cãi. Và đây, câu chuyện bắt đầu:
- Tại sao anh yêu em?
+ Ừ, anh thực sự yêu em.
- Vâng...nhưng tại sao? Anh yêu em vì thứ gì ở em?
+ Không vì thứ gì cả. Ý anh là, anh yêu em không phải vì mái tóc dài của em mặc dù anh thực sự thấy mái tóc dài rất hấp dẫn. Đó là một phần của nó, nhưng đó không phải là lý do anh yêu em.
- Vậy tại sao anh lại yêu em?
+ Đơn giản là anh yêu em... không có một lý do nào cụ thể cả. Ý anh là, anh yêu sự đồng hành của em, nhưng anh vẫn yêu em khi anh không thể ở bên em. Anh yêu cái cách em thể hiện sự trìu mến, nhưng anh vẫn yêu em thậm chí khi em không thể hiện điều đó.
- Anh không nghĩ em thể hiện đủ trìu mến sao?
+ Không, đó không phải là điều anh nói.
- Vậy anh định nói gì?
+ Những gì anh muốn nói là anh yêu em vì em, không cần thiết vì điều gì em làm hay vì những thứ em có, chúng có thể mất đi một lúc nào đó.
- Nghe mơ hồ quá. Em không nghĩ anh biết vì sao anh lại yêu em. Anh có yêu em không? Anh có biết điều đó không??
+ Ồ, có chứ! Nhưng, thôi được rồi... Anh yêu em bởi vì em thực sự biết cách nấu món thịt om ngon tuyệt. Điều đó có ý nghĩa gì không? Anh thực sự rất vui khi em là một người phụ nữ giỏi nội trợ.
- Không, nhưng cái đó khác.
+ Khác gì?
- Đừng lẩn tránh câu hỏi.
+ Được rồi. Vậy sẽ thế nào nếu anh nói anh yêu em là bởi vì em đẹp. Điều đó có tệ như em nói em yêu anh vì anh giàu không?
- Nhưng anh không giàu và dù sao em cũng yêu anh.
+ Đúng.
- Ừ, vậy rồi sao?
+ Gì?
- Anh có biết tại sao anh yêu em hay không?
+ Có chứ. Vì...ý anh là, anh biết đó không phải là thứ có thể định lượng được. Nó như...
- Thôi được rồi, anh thậm chí còn không chắc có thực sự yêu em không. Hay thật!
+ Ý em là gì với “hay thật”? Vậy tại sao em lại yêu anh? Em sẽ trả lời như thế nào?
- Em không biết em có muốn nói với anh bây giờ không. Anh làm hỏng hết cả rồi.
+ Anh làm hỏng?! Đó là câu hỏi của em, anh chỉ cố gắng trả lời câu hỏi mà thôi.
- Anh dường như chưa cố gắng lắm.
+ Vậy em nói cho anh biết, tại sao em yêu anh? Anh muốn nghe. Em cứ nói.
- Ừm...đôi lúc, khi anh giải thích chuyện gì đó, nó nhắc em về ngày trước khi cha em giải thích nhiều điều cho em. Em thích điều đó. Anh luôn giải thích một cách nghiêm túc, rất say sưa và hứng thú. Em rất thích điều đó.
+ Nhưng đó không phải là lí do tại sao em yêu anh. Có phải ý em rằng nếu một hòn gạch rơi xuống đầu anh và anh vẫn là một gã trai tốt nhưng không thể suy nghĩ sâu sắc nữa thì em sẽ không còn dành tình yêu đó cho anh nữa?
- Không, em sẽ vẫn yêu anh.
+ Đó, em thấy chưa? Đó không phải là lý do em yêu anh bởi vì em vẫn yêu anh dù anh không có phẩm chất đó.
- Vậy anh nghĩ người khác yêu nhau không vì một lý do tốt đẹp nào sao?
+ Không. Anh nghĩ người ta yêu một ai đó không phải vì người đó là ai hoặc họ có thể nhận được gì từ người đó. Cũng như người phụ nữ có thể yêu một gã đàn ông bần tiện với họ vậy. Họ chẳng nhận được gì nhưng vẫn tận tụy với người đàn ông đó.
- Vậy là anh nghĩ phụ nữ thật ngu ngốc.
+ Không, đàn ông cũng làm thế thôi. Anh chỉ muốn nói rằng em yêu một người vì em muốn yêu chứ không phải vì họ giành được hay xứng đáng với tình yêu của em. Em yêu một người vì chính con người họ, không vì một “lý do” nào cả.
- Nghe không có gì đặc biệt cả.
+ Vậy thì lý do đặc biệt hơn là em biết khi em yêu ai đó, em yêu họ bởi vì không có một ai khác trên thế giới này có thể là họ theo cái cách của họ!
- Anh không trả lời được nên cố gắng làm em rối phải không?
+ Không! Được rồi, một bà mẹ yêu đứa con trai, con gái mình. Tại sao? Bởi vì chúng là những đứa trẻ ngoan? Bởi vì chúng không ăn nhiều? Không. Bà ấy yêu con mình chứ không phải con người khác.
- Cái đó khác. Anh không phải là bà mẹ, vậy sao mà anh biết được?
+ Đó không phải là vấn đề!
- Đừng có hét lên như thế.
+ Anh không hét, anh chỉ đang nhấn mạnh!
- Vậy thì đừng nhấn mạnh nữa!
+ Nhưng em đâu có nghe!
- Nhưng anh nói nghe chẳng có nghĩa gì cả.
+ Đúng, anh là thế đấy.
- Đúng thế không?
+ Đúng!
- Tốt thôi
+ Tốt thôi. Hừm!
...
+ Vậy... tối nay ăn gì?
- …
Và lại một lần nữa, sự mơ hồ nhập nhằng trong trí óc phái nữ đã va chạm mạnh mẽ với bức tường gạch của lý lẽ đàn ông. Kết quả cuối cùng? Ngành công nghiệp ăn nhanh phát triển mạnh hơn bởi có thêm nhiều đơn đặt hàng buổi tối.
Phước Đại
Theo Singlescafe