Bi kịch cắt tiền duyên

Người ta bảo “phải duyên phải số nó vồ lấy nhau”, nhưng sao tôi đi “vồ” mãi chẳng được ai.

 
Bi kịch cắt tiền duyên - 1


Ngót nghét 40, cũng có mấy mối tình vắt vai rồi đấy, nhưng được vài bữa tôi lại thấy chán. Người tôi có cảm tình thì tự dưng lại bỏ đi, còn người tôi thấy ghét thì nhiều vô kể. Bạn bè, họ hàng lấy làm sốt ruột, người nào cũng xung phong làm ông mai bà mối. Cứ như tôi không lấy được chồng thì trời sẽ sập vậy.

 

Hi vọng rồi thất vọng tràn trề, mẹ tôi quyết định đưa tôi đi cắt tiền duyên. Mới 4h sáng, mẹ đã giục tôi dậy, khăn gói lên đường. Đi mấy chục cây số về đến Hưng Yên, cuối cùng hai mẹ con tôi cũng tìm thấy nhà ông thầy bói. Ông thầy bói già nhìn tôi, tặc lưỡi, lắc đầu:

 

“Tiền duyên kiếp trước chưa trả xong, kiếp này phải trả. Cô này đang có duyên âm rất nặng. Không cắt tiền duyên thì có yêu cũng không lấy được ai. Nhiều người đến lắm rồi nhưng lại thôi. Có làm thì tôi làm luôn cho, lấy công làm phúc không thì có mà cứ thế này đến già”.

 

Mẹ tôi nghe xong, mặt tái xanh tái xám, khẩn khoản nhờ thầy giúp cho, tốn kém bao nhiêu cũng được, miễn con gái lấy được chồng. Mới tính toán sơ sơ đã thấy hết hơn 10 triệu. Không mang đủ tiền, mẹ tôi đành khất thầy đến hôm sau.

 

Về nhà kể chuyện với mấy bà dì, các bà lại bảo có một chỗ này xem đúng hơn nhiều. Thế là tôi lại phải tiếp tục cuộc hành trình thứ hai. Lần này tôi không phải đi xa, nhà “cô” ngay trong thủ đô, nhưng phải chờ từ sáng đến chiều mới tới lượt. “Cô” phán rất lâm ly: “Kiếp trước cô và một người yêu nhau tha thiết. Nay cô đầu thai làm người, anh ta thì chưa nên kiên quyết bám theo, không cho cô vui duyên mới”.

 

Sau hai lần đi xem, thầy nào cũng bảo có duyên âm. Dù không muốn, tôi vẫn phải nghe theo lời mẹ: Cắt tiền duyên, cắt khẩn cấp! Thế là, một đại lễ được bày biện gồm xôi, thịt, hoa quả, giấy vàng, bạc, sớ khấn, một dải lụa đào, một ít tóc của tôi và một hình nhân nữ giống hệt như tôi để thế mạng. Mẹ lo hết, tôi chỉ phải xin nghỉ làm một ngày để ngồi đấy lễ vái. Tôi thấy như đứt từng khúc ruột khi phải mất một chồng tiền để mua giấy về đốt đi.

 

Xong xuôi, thầy bảo thế là yên tâm rồi, sớm muộn gì sang năm cũng lấy chồng, phải nhớ trả ơn cho thầy. Mẹ tôi và các dì mừng quá, thay phiên nhau cảm ơn thầy rối rít.

 

Người ta bảo đi cắt tiền duyên xong thì nhẹ người, còn tôi thì lúc nào cũng háo hức chờ đợi để xem thầy nói có đúng không. Gặp ai cũng nghĩ không biết đây có phải là chú rể trong mộng hay không. Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng đã qua hai cái “sang năm” của thầy rồi mà tôi vẫn “trơ trơ cùng tuế nguyệt”. Hình như cái tiền duyên của tôi bền quá, thầy bói cắt không nổi.

 

Theo Nguoiduatin