Góc tâm hồn

Ấu thơ

(Dân trí) - Tôi đã bỏ ra nhiều mồ hôi, nước mắt và niềm tin về tương lai để giờ đây ngồi lại với ước ao được trở lại tuổi thơ.

 
Ấu thơ - 1


Tôi sinh ra trong một huyện nghèo của một thành phố lớn, nơi cuối làng chặn bởi con sông nhỏ quanh năm trong vắt. Tụi trẻ con chúng tôi ngày ấy hay ra sông tắm mát sau những giờ chăn trâu vã mồ hôi.

 

Có lần, tôi mải nghịch để trâu ăn lúa của cô hàng xóm. Cô sang tận nhà mắng cho một trận. Kết quả, tôi bị bố đánh 2 roi, khóc sưng cả mắt. Tôi cứ cố cãi bố rằng: “Tại thằng Thiệp choắt nhà bác Thập rủ con đi chứ”. Bố vừa bực, vừa nín cười vì sự hồn nhiên của tôi. Khi ấy, tôi 10 tuổi.

 

Vậy mà, lần sau mải chơi tôi lại tiếp tục để trâu ăn lúa thêm vài lần nữa, cho tới khi nó chín ngả nghiêng và rát miệng, trâu không thể ăn nổi. Mẹ trách tôi: “Con gái đểnh đoảnh thế, khó lấy chồng lắm con ơi!”.

 

Mẹ biết đâu, tôi vì mải câu tôm cho mẹ mà trót để trâu ăn lúa. Mỗi lần tôi mang một giỏ đầy tôm sông về, mẹ nhìn tôi rơm rớm nước mắt: “Ôi! Con gái...”.

 

Tôi có một ước ao lớn, được trở thành ca sĩ. Không phải vì nổi tiếng mà đơn giản, tôi thích hát, thích thả hồn theo những bài hát. Mỗi buổi chiều hè, tôi thường đứng trên bờ ruộng, phóng mắt xuống cánh đồng xanh bát ngát đang đung đưa trước gió. Rồi, tôi cất lên lời ca. Cứ thế, gió ào ạt hơn và cánh đồng lúa bất tận như hàng ngàn, hàng vạn cánh tay vươn lên cổ vũ tôi.

 

Mỗi tối, tôi lại tìm cách trốn đi chơi hàng xóm. Chúng tôi chơi đủ trò, chuyền, chắt, nhảy dây, đá cầu, đá bóng. Mỗi khi chơi trò diễn kịch, tôi nhất định đòi đóng công chúa mới chơi dù tôi nhỏ thó và đen đúa. Nhiều lần không được, tôi khóc bỏ về vì tủi thân, bao nhiêu người dỗ dành cũng không chịu nín...

 

Vui nhất là những tối chuẩn bị đến Trung thu. Cả  xóm trẻ con, nhốn nháo khoảng 20 đứa đếm từng ngày từ đầu tháng 8 Âm lịch để rục rịch chuẩn bị tre, giấy làm đèn trung thu, gậy dựng lều trại. Cho đến khi dựng xong lều trại thì tôi lại lăn đùng ra ốm nhưng vẫn kiên quyết đòi bố mẹ cho đi phá cỗ, rước đèn…

 

Thời gian thấm thoát trôi, tôi bước chân vào giảng đường đại học. Xa nhà, xa quê, trong lòng càng cồn cào nỗi nhớ. Sống giữa phố xá phồn thị, giữa những hối hả, căng thẳng của phấn đấu, tham vọng, của những lo toan, mới thấy ấu thơ luôn là chốn ta ao ước quay về.

 

Kim Oanh

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm