Viết cho tháng 10: Phố vẫn như xưa nhưng tình yêu chẳng còn
(Dân trí) - Dưới lớp bụi mờ phủ bởi thời gian tàn nhẫn ấy, đã từng là tình yêu, đã từng là nụ cười hạnh phúc. Em đưa ngón tay di khẽ về phía ký ức loang lổ bóng hình anh, thấy lòng mình cô đơn đến trống hoác, đớn đau và cũ kỹ.
Hà Nội chiều nay buồn tênh, dòng người bước qua nhau vội vã, thời gian nhích dần từng chút một. Những ngày tháng 10 hình như gió mùa về lạnh hơn một chút, chợt thấy bóng dáng ngày xưa xào xạc rủ nỗi nhớ đi hoang lóc cóc nén thành bi thương.
Vẫn là góc phố ấy, em bắt gặp người ngang qua cuộc đời tất bật, vội vã giữa những năm tháng không kịp để nhắc nhớ ghi sâu. Và rồi, em buộc mình phải gói ghém hoài niệm, cất vào trong tim để bi thương không loang rộng. Tháng 10, cứ đến độ này bàn tay lại xuýt xoa vì từng đợt gió lạnh, đi giữa phố hanh hao mắt ướt nhèm không dám nghĩ đến nguyên do.
Chỉ vừa mới hôm qua, mình đi cùng nhau cười nói dưới những tán bằng lăng tháng sáu, rồi mùi hoa sữa thoảng hương tháng tám, vậy mà thời khắc này, khi tháng 10 thong thả gõ cửa mỗi người đi về một phía ngược đường.
Những mùa hoa tàn, bước chân người vội xa, ký ức vội giấu mình gửi vào hoài niệm. Tháng 10, nhắc mình bước chầm chậm thôi, lắng lại một chút xúc cảm để vỗ về trái tim yên bình thôi không dậy từng đợt sóng buốt nhói cả tâm can.
Kỳ thực chúng ta vẫn thường có thói quen ngoái đầu nhìn lại rồi ngồi mê mẩn tiếc nuối những điều đã qua dẫu rõ ràng tự mình hiểu rõ tìm lại chỉ khiến vô vọng chất lại thành thương đau.
Tháng 10 đừng lưỡng lự dằn vặt mình nữa, mở lòng ra mà đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng rồi cũng chính tháng 10 ấy mà lại ghim vào tim “em sẽ không chờ đợi anh nữa, sẽ bình yên đi hết những con đường dài hun hút heo may”. Có chăng vì em lạc quan quá, tự tin quá nên người chẳng trân quý niềm chân thành. Rồi cuộc đời mang anh đi như một điều vốn dĩ phải thế (mà không, là lòng người muốn như vậy). Mặc em lại trong cạn cùng nước mắt, vùng vẫy giữa những vụn vỡ đau thương.
Và anh này, tháng 10 cũng nhắn với em rằng người đi rồi là người vĩnh viễn không trở lại, nên thôi, gạt hết quá khứ, buông bỏ những chấp niệm nặng sâu đi. Em đánh thức mình bằng nỗi nhớ luộm thuộm, bằng yêu thương bỏ ngỏ, bằng trái tim chằng chịt vết cắt không cách gì liền sẹo.
Phố cũ, con đường xưa, cơn mưa chiều thu lãng đãng ướt nhẹ tóc ai, em chẳng buồn nhớ thêm, bởi hoài niệm thật đáng sợ, kể như một giấc mơ dài mà điểm dừng chỉ toàn là nước mắt.
Dưới lớp bụi mờ phủ bởi thời gian tàn nhẫn ấy, đã từng là tình yêu, đã từng là nụ cười hạnh phúc. Em đưa ngón tay di khẽ về phía ký ức loang lổ bóng hình anh, thấy lòng mình cô đơn đến trống hoác, đớn đau và cũ kỹ. Giờ này cả thành phố đã ngủ yên, mà nỗi lòng vẫn không thôi thao thức, bởi tình yêu dù đã chết nhưng nỗi nhớ cứ cố chấp bám riết khôn nguôi.
Có người từng nói với em rằng tình yêu cũng giống như việc ta đốt cháy một cây nến. Khi tình đứt gãy, vỡ tan hay chính là lúc nến tắt lửa, đọng lại cuối cùng dù chạm đến đâu cũng đau đến nát lòng.
Đã qua chưa những ngày bó gối tự vấn: Tại sao biết nỗi đau lan sâu mà vẫn yêu nhiều đến thế, hiểu rõ lòng người dễ đổi thay mà vẫn dốc hết tim mình nhận về thương tổn?
Thi Thi