Vị mặn tình đầu…

Tình đến, tình đi, cả anh và em đều ngỡ ngàng, tim đau nhưng anh chẳng thể làm gì hơn để giữ em, để giữ hai ta....

Tình đến, tình đi, cả anh và em đều ngỡ ngàng, tim đau nhưng anh chẳng thể làm gì hơn để giữ em, để giữ hai ta, để ngọn lửa ấy mãi cháy trong tim. Giữa dòng đời ồn ã, tấp nập, anh tự hỏi liệu có khi nào em đang nhớ về anh, người con trai tặng em những vết sẹo, người con trai hèn nhát từ bỏ người con gái mình yêu nhất.

 

"Anh sao vậy?"

 

"Em không hiểu sao? Yêu anh em sẽ khổ, anh nghèo anh không thể lo cho em được, hãy đến với người đó."

 

"Vì tiền sao? Em đâu cần những thứ đó?"

 

"Nhưng anh cần, anh cần tiền và anh sẽ bất chấp vì tiền? Đi đi, anh không muốn gặp lại em".

 

Rồi bóng em khuất dần, anh biết em đang khóc, nhưng em đâu biết tim anh cũng đau lắm khi thốt ra những lời đó. Hôm nay, sau 5 năm, bất ngờ khi gặp em nơi đây, đó là ngày em kết hôn, nhưng anh không phải người con trai may mắn đó. Chúc em hạnh phúc, câu nói mặn đắng được thốt ra…

 

Vị mặn tình đầu… - 1
 

Con hẻm nhỏ mù mịt trong đêm tối hay cuộc đời tăm tối đang bao trùm lấy anh và bé. Anh và bé, những đứa trẻ nghèo, lớn lên trong cái xóm diều xiêu vẹo, nơi những đứa trẻ không có tương lai, nơi những mảnh đời như anh, như bé chỉ là những hạt sạn cho đời.

 

Anh thường bảo vệ bé, như một người anh trai, nhưng trong sâu thẳm, anh chưa bao giờ nghĩ về bé như một cô em gái, vì anh yêu bé, người con gái có nụ cười thiên thần.

 

15 tuổi, bé thật xinh xắn, bé mải mê với những tên bạn cùng lớp mà quên mất anh. Anh vẫn lông bông, anh thích kiếm tiền hơn đi học, và anh bỏ học. Anh muốn mua cho bé chiếc cặp sách mới, bộ đồ mới trên tạp chí, đưa bé đi ăn hàng.

 

Bé là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đầy bất hạnh của anh, anh muốn trở nên giàu có, muốn đánh nhau…vì đơn giản anh yêu bé. Nhưng bé không hiểu, bé giận anh, chúng ta giận nhau.

 

Hè sang, khi tiếng ve râm ran khắp tán cây, anh nhận từ bé một lá thư, lần đầu tiên bé nói lời yêu anh, nhưng bé đang sắp rời xa anh. Má bé sẽ sống với người đàn ông mới, bé rời khỏi cái xóm diều, rời thành phố bụi bặm, ồn ào, nóng nực này ra HN , anh chạy theo chiếc xe tải nhưng không kịp, bóng bé đã khuất xa…và chúng ta cách xa.

 

Vị mặn tình đầu… - 2
 

Sau khi em đi, tôi cũng rời Sài Gòn, gia đình vốn là thứ không tồn tại trong cuộc sống của tôi, 20 tuổi tôi bỏ nhà đi, tôi ngán cái cảnh ba má tối ngày cãi nhau, tối ngày bét nhè cờ bạc, dường như cái nghèo, sự bất hạnh của con hẻm này đã ám vào từng con người, và nếu ai còn muốn có tương lai thì phải ra đi.

 

Tôi vào Bình Dương làm công nhân, rồi dòng đời cuốn lấy như cơn lốc xoáy, 25 tuổi tôi đã ngao du đủ 3 miền, dừng chân ở Hà Nội…và như cuộc đời run rủi tôi gặp lại em. 5 năm rồi, em khác xưa thật nhiều, xinh hơn nhưng đó vẫn là em, người con gái tôi đã và vẫn yêu.

 

Em là sinh viên, còn tôi một thằng lái taxi thất học, nhưng điều đó chẳng có nghĩa gì, tôi và em yêu nhau. Cứ thế chúng tôi nắm tay nhau cùng vượt qua những vui buồn trong cuộc sống, cho đến ngày hắn bỏ lại mẹ em với một khoản nợ khổng lồ.

 

Tôi yêu em, nhưng tôi chẳng thể giúp được em, đúng lúc đó có một bàn tay khác đã dang ra để giúp đỡ em. Và tôi hiểu rằng chỉ yêu thôi là chưa đủ, tôi nhận ra cái hèn hạ, nhục nhã của nghèo, của một thằng lái taxi thất học, cái đau của thằng con trai không thể là chỗ dựa cho người con gái mình yêu. Tôi tránh mặt em, tôi trở thành một thằng bê tha, cờ bạc, rượu chè…và tôi đã đánh mất chính mình.

 

Cái gì đến sẽ đến, một ngày mưa, tôi gặp, để rồi sau giây phút đó em đi thật xa, lần này là tôi đuổi em đi, tôi đuổi người con gái tôi yêu nhất ra khỏi cuộc sống của mình, tôi đẩy em cho người khác, người có thể lo cho em một cuộc sống vật chất đầy đủ, người mà tôi biết vẫn tôn thờ em. Vì sao ư, vì bên tôi em sẽ không hạnh phúc, vì tôi yêu em rất nhiều, cô bé có nụ cười thiên thần.

 

Một lần nữa, tôi biến mất, còn đó một tình yêu đẹp như hôm nào, còn đó một ngọn lửa vẫn cháy trong tim một người, còn đó những day dứt đau khổ khi bỏ lại người con gái mình yêu.

 

Vị mặn tình đầu… - 3
 

Thêm 5 năm nữa trôi đi, tôi gặp lại em, thật bất ngờ, cuộc sống có lẽ chưa bao giờ thú vị hơn thế. Em đến nhà hàng của tôi để tổ chức tiệc cưới, nhìn em hạnh phúc bên người chồng tương lai tôi cũng thấy vui trong lòng.

 

Thời gian cùng những sóng gió trong cuộc sống đã biến tôi thành một người đàn ông mạnh mẽ. Tôi đã thoát khỏi làn khói xám của cái nghèo, sự thất học, của cái tương lai làm lưu manh nơi con hẻm tối tăm đó, tôi đã có riêng cho mình một hệ thống nhà hàng, có một người con gái yêu tôi rất nhiều. Nhưng đâu đó sâu thẳm trong con tim, tôi vẫn nhớ về em.

 

Chúng tôi ngồi xuống, nói chuyện, bỏ qua những bỡ ngỡ, em nói nhiều, em hỏi nhiều, dường như em còn tò mò về tôi, hơn những gì tôi đang muốn biết về em. Và đâu đó trong ánh mắt của em, trong giọng nói của tôi, trong nụ cười của cả hai hiện lên một nỗi buồn, một sự tiếc nuối, vì tình vẫn còn nhưng người đã khác. Vì em đang đeo trên tay chiếc nhẫn cưới, còn tôi phải có trách nhiệm với người con gái đã giúp tôi rất nhiều.

 

Tôi bỗng thấy trong lòng một niềm vui phơi phới. Vui vì tôi biết em cũng đang suy nghĩ giống tôi. Vui vì tôi biết em vẫn luôn nhớ về tôi. Vui vì cả tôi và em đều cho nhau những vị trí đặc biệt trong tim, để bắt đầu một cuộc sống mới, để quên đi những khó khăn vất vả nơi con hẻm, để quên đi những lúc tưởng như sẽ đánh mất chính mình giữa cuộc sống bộn bề. Cứ thế, chúng tôi lại cười nói rộn ràng, em gọi tôi là "anh hai", tôi cũng vui vẻ gọi em là "em gái".

 

Tôi chúc em hạnh phúc, giọng mặn đắng, có lẽ đó là vị mặn tình đầu, vị đắng để khép lại một mối tình đẹp, và mặn đắng để tôi và em trân trọng hơn vị ngọt ngào của tình yêu hiện tại.

 

Theo Mực Tím