Tự thú của một “dân bay thác loạn”

Câu chuyện Huy kể là câu chuyện thực của cậu. Chính cậu đã bao lần tưởng như không bao giờ thức dậy được sau mỗi cuộc chơi đốt mình không suy nghĩ.

Một khuôn mặt khá “nhàu” so với tuổi của mình. Năm nay, Huy bắt đầu bước sang tuổi 21. Đầu cắt cua, đôi mắt thất thần lúc nào cũng như thiếu ngủ, hoặc như một “ông nghẹo” đói thuốc; nước da xam xám, tai tái - màu đặc trưng của những kẻ “lấy đêm làm ngày”. Vẻ ngang tàng, bất cần của gã dân chơi thưở trước nay vẫn còn trong bộ trang phục bụi phủi.
 
Tự thú của một “dân bay thác loạn” - 1

Sa chân vào các trò chơi thác loạn, không làm chủ được bản thân nhiều người đã phải gánh những hậu quả nặng nề. (Hình ảnh chỉ có tính minh họa)

 

Tại quán cà phê ở phố Giảng Võ (Hà Nội), câu chuyện của Huy - một cái tên được nhiều người biết đến trong giới dân chơi phía Nam kể cho phóng viên nghe: “Chính em, đến tận bây giờ khi nhớ lại khoảng thời gian sống thác loạn của mình, em vẫn bàng hoàng không hiểu, vì lý do gì mà mình vẫn còn sống được đến tận bây giờ”, Huy nói. Đôi mắt của Huy hấp háy liên tục, và phải nheo rất lâu hoặc thay đổi vị trí nhìn vì không thể nhìn lâu vào một chỗ cố định. Huy bảo, đấy là hậu quả tất yếu của quãng thời gian dài sống lấy đêm làm ngày. Khi em đã quyết định dừng cuộc chơi của mình. “Em muốn mình là một người có ích chứ không thể mãi nông nổi như trước nữa”, Huy chân thành nói.

 

Bỏ phương Nam ra Hà Nội với quyết tâm “giã từ và làm lại” được vài tháng nay, Huy là một trong số ít dân chơi thực thụ ở TPHCM tự mình “bừng tỉnh” sau những chuỗi ngày trượt theo những cuộc “bay”, “dạt vòm” với bạn bè thâu đêm suốt sáng.

 

Theo Huy kể thì em sinh năm 1988, bắt đầu bước chân vào “làng chơi” khi mới 14 tuổi, ngay sau đó Huy đã mau chóng trở thành một cái tên được nể vì có chất chơi và sành điệu nhất trong giới. Năm 2002, cậu bé Huy khi đó mới 14 tuổi được cha mẹ đưa đến nhà ông anh họ ở trung tâm một thành phố phía Nam để cho con trai mình đi học tiện hơn khi thi lên cấp III. Thế nhưng, những toan tính của ba mẹ Huy đã không lường hết, mà là “định mệnh”.

 

Ông anh họ của Huy là một tay chơi có hạng. Do công việc liên quan tới những người đẹp chân dài, và những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng… diễn ra ngay tại nhà. Ở nhà ông anh họ, Huy chứng kiến hoài những cuộc chơi tràn ngày đêm, những thác loạn (mà theo Huy người ta không nghĩ có thể làm được như thế khi tỉnh táo).

 

Bạn đầu chỉ là sự tò mò, lạ lẫm. Rồi từ tò mò, Huy bắt đầu “nhập vào cuộc chơi dành cho người lớn” ấy. Bữa đó, cuộc chơi của ông anh họ cùng những người bạn đã bắt đầu lên tới đỉnh điểm. Sự hưng phấn (hay quá khích) đã khiến họ không nhận biết được sự có mặt của cậu thiếu niên 14 tuổi. Lần đầu tiên, Huy được “cắn thuốc”. Huy bắt đầu biết đến giới ăn chơi thông qua những vị khách thường xuyên xuất hiện tại nhà anh họ. Và, rất tự nhiên, Huy đã trở thành một phần không thể thiếu của những cuộc chơi ấy.

 

“Em nghĩ thì không có gì để kể về một cuộc chơi, trình tự như thế nào, bởi những ai khi đã có mặt ở một cuộc bay như thế, thì họ cứ tự ý làm những điều mình muốn, và làm những thứ mình thích, không ai ngăn cấm ai cả. Có thể đó là một quy ước, hoặc có thể đó là sự dẫn dắt của các loại kích thích mà người chơi xài vào người. Ban đầu là bia, rượu, đồ uống nhẹ, sau đó xài rượu mạnh…”, Huy nói.

 

Càng về sau, họ càng vào sâu cuộc chơi, nồng độ càng tăng. Cuộc chơi thực sự bắt đầu khi người ta xài hàng, xài thuốc… Nhạc cũng bắt đầu chuyển từ house sang trane (từ nhẹ nhàng lên tới cực đại với âm thanh nhức óc đinh tai). Đến lúc đó, dân chơi hầu hết đều bắt đầu không tự chủ được mình. Có người gào rú, cười điên loạn, hay có em thì khóc như chưa bao giờ được khóc… Những ảo giác do tác dụng của thuốc bắt đầu kích thích cảm giác của con người. Người chơi bắt đầu “xõa hết mình”, và âm nhạc lúc đó giống như một thứ âm thanh quái dị, xui khiến người ta làm ngay tức thì những ý nghĩ nào vừa mới bắt đầu nhen lên trong đầu khi đó… Và từ những bỡ ngỡ lạ lẫm đã biến Huy trở thành một dân chơi chuyên nghiệp. Những “cuộc bay” của nhóm Huy thường bắt đầu từ 2-3 giờ sáng.

 

Sau khi đã lên sàn, ngồi uống rượu chán, cả nhóm bắt đầu lên đường về nhà của một ai đó trong nhóm. Lại tiếp tục uống. Khi bắt đầu “đủ độ”, cả nhóm mới bắt đầu cắn thuốc, hít “ke”, “chơi đá”… Âm thanh mở hết cỡ. Tường cách âm, dàn ly xịn. Tiếng nhạc điên cuồng, tưởng như xé nát được lồng ngực. Tắt điện, phòng bay chìm trong bóng tối. Đèn la de được bật. Thuốc bắt đầu ngấm. Sự hưng phấn bắt đầu đánh thức những ảo giác trong người. Và, như những rô bốt, lúc đó chỉ việc thực hiện theo chương trình “đã cài đặt”, Huy cùng nhóm bạn “xõa” hết mình. Nhảy múa, gào rú… Quy luật đám đông trong một cuộc bay được thể hiện rõ hơn cả. Bất cứ một hành động của người nào, dù là rồ dại, đều được cả nhóm hưởng ứng hết mình.

 

Huy kể, khi một cậu bạn bắt đầu cởi đồ, lũ con trai ùa theo hưởng ứng. Ban đầu, các nhỏ bạn còn mắc cỡ, nhưng rồi được sự khiêu khích của “nhóm bay”, cô gái can đảm đầu tiên trong nhóm bắt đầu cởi bỏ y phục trên người mình. Những cô khác bắt đầu làm theo… cả nhóm điên cuồng thác loạn, rũ rượi đến mệt nhoài. Trong một cuộc chơi, Huy bắt đầu quan hệ tình dục khi mới ở độ tuổi 15…

 

Huy nhớ lại, cuộc chơi kéo dài thâu đêm. Cả bọn không ai buồn ngủ. Chỉ biết uống, cắn thuốc và nhảy múa điên cuồng, thác loạn điên cuồng. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn (lúc bắt đầu cuộc bay và khi đó còn tỉnh táo). Ai đó, tự ra nạp cho mình, xong lại nhập cuộc. Lại nhảy múa. Lại thác loạn. Lại làm những gì mà mình thích. Cuộc chơi chỉ tàn khi đã sang đến chiều ngày hôm sau, và khi cả nhóm đã kiệt sức hoàn toàn…

 

“Thời gian đó, một tháng ba mươi ngày dễ bọn em đi bay đến hai tám ngày quá. Lúc nào đầu óc cũng lâng lâng cảm giác ảo, và hình như, bản thân mình cũng quên rằng, mình đang tồn tại trong thế giới này, mình đang có mặt trong thế giới này…”, Huy ghê sợ kể lại. Câu chuyện Huy kể với tôi, là câu chuyện thực của cậu. Chính cậu đã bao lần tưởng như không bao giờ thức dậy được sau mỗi cuộc chơi đốt mình không suy nghĩ. Thông điệp mà Huy nhắc đi nhắc lại với chúng tôi nhiều lần, sau những lời kể ngắt quãng, không liền mạch, đấy là: “Em muốn thức tỉnh mọi người, những người đã chơi, đang chơi và sắp có ý định chơi, hãy dừng lại đúng lúc, để biết mình còn tồn tại”.

 

Sau thời gian trượt dài, ăn chơi trác táng, tự phá hoại sức khỏe cũng như tâm hồn tuổi trẻ Huy đã “ngộ” ra được nhiều điều. Giờ đây, Huy đã chuyển ra sống ở Hà Nội, hy vọng là rời xa được “nhóm bay” phía Nam. Dẫu vậy, hơn lúc nào hết,  Huy vẫn cần sự giúp đỡ, thông cảm và chia sẻ của người thân, các tổ chức xã hội quan tâm giúp cho những tháng ngày phía trước để Huy làm lại cuộc đời và sống có ích cho xã hội.

 

Theo Gia đình/Phununet