Nghẹn lòng chuyện "sống thử" của cô nữ sinh
Nó hạnh phúc vì tình yêu anh dành cho nó. Nó như người say, dang tay đón nhận tất cả, không một chút lo lắng, suy nghĩ. Kết quả của tình yêu giữa anh và nó là: nó đã mang thai, nhưng anh lấy lí do còn bận học và anh thuyết phục nó phá thai…
Nó sinh ra và lớn lên ở vùng quê Thái Bình. Nơi nổi tiếng với chị Hai 5 tấn. Nghề chủ yếu của gia đình nó là nghề trồng lúa nước. Ngay từ nhỏ nó đã quen với việc đồng áng, một công việc vất vả đối với một đứa con gái như nó. Chẳng thế mà nó sở hữu một làn da ngăm ngăm đen. Một mái tóc ngà vàng do bị cháy nắng. Một thân hình nhỏ bé so với những đứa cùng tuổi.
Ngay từ khi còn nhỏ, suốt ngày nó phải theo mẹ và các chị của nó ra đồng làm việc. Nó thấu hiểu được nỗi vất vả một nắng hai sương để có được hạt gạo, nó, mẹ và các chị của nó phải đổ biết bao mồ hôi công sức. Nó nhớ như in, vào mùa cấy nhìn nó từ đầu đến cuối chỉ toàn một màu bùn đất lấm lem chả khác nào củ khoai vùi bùn đất.
Nó luôn ao ước sau này có một công việc nào đó thoát khỏi đồng áng, suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho ''giời ''. Vì thế nó quyết tâm học cho đến nơi đến chốn. Chẳng mấy chốc nó tốt nghiệp lớp 12 và chuẩn bị thi đại học.
Trường mà nó chọn để thi là trường ĐHSP ở Hà Nội, nhưng nó không giỏi nên trượt. Nó buồn lắm. Suốt ngày nó chỉ biết khóc...và khóc. Ai hỏi gì, nói gì, nó cũng khóc.
Cuối cùng cũng có người giới thiệu cho nó vào một trường CĐ công nghiệp ở Hà Nội. Nó mừng lắm. Nó xin phép bố mẹ cho nó đi học. Nhưng bố mẹ nó không đồng ý, vì sợ sau này ra không có chỗ xin việc.
Bố mẹ nó quanh năm chỉ biết đến cây lúa, không quen với ông nọ, bà kia thì làm sao xin việc cho nó được. "Nó học xong không xin được việc cũng trở về với đồng ruộng. Thì tốt nhất là ở nhà làm ruộng với bố mẹ, cho đỡ phải tốn tiền của bố mẹ". Đó là lời của mẹ nó nói với nó.
Nó buồn lắm, biết bao nhiêu lần nó xin bố mẹ cho nó đi học, và biết bao nhiêu đêm nó khóc. Nhưng có ai hiểu được nỗi buồn của nó. Nó đã đi nói với ông bà, các chú, các bác đến xin phép bố mẹ nó cho nó đi học. Bố mẹ nó vẫn không đồng ý. Nó buồn nhiều lắm nhưng nó cũng vẫn không ngừng thuyết phục.
Cuối cùng bố mẹ cũng cho nó đi học, để sau này nó không trách gì bố mẹ. Thế là mẹ nó khăn gói dẫn nó lên Hà Nội học. Ban đầu nó ở một mình sau quen với bạn bè cùng lớp nó có bạn ở chung.
Rồi nó có người yêu. Anh ở Bắc Giang, anh học trung cấp và học sau nó một khoá. Không hiểu vì lí do gì mà anh và nó say nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu của anh và nó đã phát triển nhanh chóng, một thời gian sau nó chuyển ra ở cùng anh.
Nó vui và hạnh phúc vì tình yêu anh dành cho nó. Nó như người say, nó dang tay đón nhận tất cả, không một chút lo lắng, không một chút suy nghĩ. Kết quả của tình yêu giữa anh và nó là: nó đã mang thai, nhưng anh lấy lí do còn bận học và anh thuyết phục nó phá thai. Nó buồn và sợ lắm nhưng vẫn nghe theo anh.
Khi bỏ cái thai đi, anh và nó lại tiếp tục cuộc sống thử. Nhưng lần này anh và nó như có kinh nghiệm hơn nên không xảy ra chuyện gì, và nó cảm nhận được rằng tình yêu của anh dành cho nó cũng đã khác dần từ đó.
Anh hay chơi bời bạn bè hơn, ít quan tâm đến nó hơn. Duy chỉ có mình nó là vẫn yêu anh. Rất nhiều đêm anh đi chơi, rượu chè, cờ bạc và ngủ luôn nhà bạn. Để mình nó cứ chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Lúc đó nó mới thấm thía nỗi buồn. Nhưng tất cả đã quá muộn so với nó.
Cho đến một ngày anh tốt nghiệp ra trường, về quê làm việc. Bỏ lại nó một mình, không một lời chia tay, không một lời giải thích, cũng không một lời xin lỗi. . .! Nó đau đớn tột cùng nhưng nó có thể giãi bày cùng ai?
Theo Thu Phương
Vietnamnet