Khổ sở khi bị bạn gái quản lý quá mức
“Ở trong chăn mới biết chăn có rận”, nàng thực sự khiến tôi lâm vào cảnh khốn đốn.
Một gã trai như tôi hai mươi mấy tuổi đầu mới có được một mối tình như lòng vẫn mơ ước. Cô ấy xinh xắn, hiền ngoan, tưởng đâu sung sướng, hạnh phúc lắm, ai ngờ “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, nàng thực sự khiến tôi lâm vào cảnh khốn đốn.
Hai đứa đều là sinh viên đi học xa nhà, ấy vậy mà cứ đầu tháng bố mẹ gửi tiền vào, người yêu đều bắt tôi phải đưa hết tiền cho cô ấy giữ, gọi là “quản lý giúp, tiết kiệm giúp”, không hề để lại một ít nào cho tôi gặp gỡ bạn bè, mua vài thứ linh tinh hay chơi game, ăn vặt...
Lúc đầu nàng quản nhưng vẫn còn thư thả cho tôi khoản này khoản kia nên tôi cho rằng chuyện đó là bình thường. Tôi đã từng tự an ủi mình rằng sau này trở thành vợ chồng thì đằng nào cô ấy chẳng là thủ quỹ của gia đình nên cứ bình thản chấp nhận.
Rồi dần dần, nàng được đà lấn tới thành ra tôi có việc gì cần đến tiền cũng đều phải ngửa tay ra xin người yêu, cứ như mọi sinh hoạt phí này nọ của tôi đều do cô ấy chu cấp vậy!
Đó là chưa kể những phi vụ cười ra nước mắt. Chẳng hạn cách đây khoảng hai tháng, gia đình gửi sinh hoạt phí vào, thấy mấy cái quần "chíp" cũ quá, tôi định đi mua nhưng vướng víu chuyện trường lớp quên khuấy đi bèn đưa hết tiền cho cô ấy giữ. Và sau đó lại phải nhắn tin ỉ ôi: “Tí đưa anh ít tiền đi mua quần nhỏ nhé!”. Nàng nhanh nhảu đáp lại: “Em sẽ đi cùng anh”.
Với phương châm tiết kiệm của nàng, tôi "vinh hạnh" được nàng lựa cho mấy cái quần chíp giá hết sức bình dân có in hình các nhân vật hoạt hình. Vài hôm sau qua phòng đám bạn thân chơi và ngủ lại, lúc thay đồ, mấy thằng bạn xúm lại trêu: “Mày nhí nhảnh, đáng yêu giống con nít thế!” rồi cười sặc sụa cứ như đang xem phim hài vậy!
Hai đứa học cùng trường cùng khóa với nhau, người yêu bắt buộc tôi phải đăng kí môn học và ca học giống hệt cô ấy để dễ bề quản lý vì theo lời nàng thì “anh không chịu học cùng ca cùng lớp với em để lấy cớ đi chơi bậy bạ chứ gì!”. Cái kết đau đớn là học kỳ này tôi bị trễ ba môn do đăng ký lớp này rồi lại xóa để "nhảy" qua lớp nàng. Và rốt cuộc cả hai lớp đều “full” sinh viên.
Đi học xa, cả hai đều được gia đình sắm cho xe máy nhưng chỉ những trường hợp cấp bách lắm, tôi mới được đi riêng còn lại toàn phải đi chung với nàng. Khi không có việc gì quan trọng thì dù trời có sập, nàng cũng không chịu đưa chìa khóa xe cho tôi.
Con gái hay tò mò nhiều thứ, nhất là chuyện đi đâu, làm gì của người yêu mình. Nàng của tôi cũng không ngoại lệ, suốt ngày hỏi đi với ai? Mấy giờ về? Chơi hết bao nhiêu tiền? Có hôm tôi bảo đi đá bóng uống nước mía với mấy thằng bạn thân nhưng vì quán nước hôm đó đóng cửa nên cả bọn rủ nhau đi ăn bún riêu. Chỉ có thế thôi mà lúc về nhà, ngửi thấy mùi mắm tôm, nàng càu nhàu hỏi han đủ điều cứ như công an hỏi cung tội phạm vậy.
Mấy bạn đang FA cứ bảo có người yêu là hạnh phúc lắm nhưng với tôi, người yêu mà quản lý từng ly từng tí như thế thì chả sung sướng chút nào! Nhiều lần muốn góp ý thẳng thắn mà mình là đàn ông chẳng lẽ đi nói với nàng rằng: “Em quá đáng lắm, em giữ hết tiền của anh, không chừa cho anh tiền tiêu vặt, em quản lý đời tư của anh quá mức...”.
Tôi thật sự cảm thấy khổ sở, chẳng biết phải làm sao! Tôi yêu nàng nhưng cũng mệt mỏi với những điều đó lắm!
Hy vọng có một ngày nàng sẽ hiểu ra và thay đổi.
Theo Mai Hằng
Dân Việt