Điều tiếc nuối nhất chính là chọn rời xa trong im lặng

Tuệ Nhi

(Dân trí) - Tình cảm tưởng bền lâu cho đến cuối cùng như một đốm pháo tàn, thanh âm rực rỡ rồi im bặt trong thinh lặng. Điều tiếc nuối nhất có lẽ là đến câu tạm biệt cũng chẳng thể thốt thành lời.

Có một câu trích dẫn tôi cực kỳ yêu thích: “Mỗi lần từ biệt, hãy cố gắng một chút, nói với nhau nhiều thêm một câu vì có thể đó là câu nói cuối cùng. Nhìn nhau nhiều thêm một ánh mắt vì cũng có thể đấy là ánh mắt, là cái nhìn cuối cùng”. Lời tạm biệt nói ra vốn dĩ không hề dễ dàng, nó chất chứa rất nhiều tâm tư vỡ vụn.

Nhân sinh được ví như một chuyến tàu, nhưng chuyến tàu ấy lại chẳng hề có vé khứ hồi. Thế nên, một khi đã bước chân đi, dù còn bao nhiêu tiếc nuối cũng chẳng thể quay ngược thời gian để làm lại từ đầu. Bởi thế, với nhiều người, lời tạm biệt chẳng nói thành câu ám ảnh mãi đến những năm tháng về sau.

Đôi khi, trong cuộc đời này, điều tiếc nuối nhất có lẽ chính là đến lời tạm biệt cũng chẳng thể nói với nhau một cách tử tế. Nhìn lại những đoạn đường cũ, hai người từng xem nhau như cả thế giới, từng vì nhau mà vui vẻ, vì nhau mà hạnh phúc.

Nhìn lại bức tranh hiện tại, một người chọn cách buông bỏ trong im lặng, một người ở lại tìm hoài câu trả lời cho lý do người ấy rời đi.

Điều tiếc nuối nhất chính là chọn rời xa trong im lặng - 1
Vì không thể nói với nhau một câu tạm biệt nên mãi sau này nỗi day dứt vẫn ám ảnh khôn nguôi. (Ảnh minh họa: Thái Đình Trọng)

Cứ thế, người ta quẩn quanh mãi trong một thế giới nhỏ do chính mình tạo nên. Vốn dĩ chẳng một ai hoàn hảo, nhưng vì yêu nên chúng ta chấp nhận những điều chưa trọn vẹn ấy. Cho đến cuối cùng, ai cũng có những lựa chọn riêng. Mà đôi khi trong lựa chọn của người ấy, tương lai không hề có bóng hình bạn.

Thường vì yêu quá nhiều nên khi rời xa cũng đau đến tê dại. Càng về sau, bạn càng nhận ra, hai người có duyên gặp gỡ nhưng chưa chắc đã đủ phận để đi hết cuộc đời với nhau.

Gặp gỡ chia ly là chuyện thường tình, nhưng khi một người đã trở thành quen thuộc, rồi rời đi trong im lặng sẽ để lại vết thương lòng không dễ gì xóa nhòa.

Trên đời này, không phải bất cứ chuyện gì bạn muốn thì nó sẽ đi theo quỹ đạo như thế. Nhiều người ngày hôm nay còn thân thiết kề cạnh, nhưng ngày mai đã trở thành xa lạ, hai người hai ngã rẽ khác nhau. Mọi sự xảy đến, hẳn đều có phần an bài của duyên số, có cãi cũng chẳng thắng được.

Chúng ta bỏ lỡ nhau vì nỗi thất vọng đã chất đầy, hay một ngày thức dậy, thấy tim cạn tình, thấy lòng trống rỗng đến hoang hoải. Khi một người chọn cách rời đi trong im lặng, hoặc là hết yêu, hoặc là đã thất vọng quá nhiều. Dù nguyên do nào đi chăng nữa thì im lặng chính là lời chia tay đau đớn và tiếc nuối nhất.

Vì chúng ta rời xa trong im lặng nên chẳng thể nói ra những nỗi niềm chất chứa bấy lâu nay. Khi còn bên nhau, chúng ta xem sự hiện diện của đối phương là một điều bình thường. Cho đến lúc mất đi mới bắt đầu cảm nhận được nỗi trống vắng vây quanh.

Trên đời có muôn vàn niềm vui nhưng cũng không ít những nỗi buồn. Một là, đau vì chưa từng có được, hoặc là mất đi rồi chẳng thể quay lại được nữa. Cho đến cuối cùng, cách chấm hết một cuộc tình cũng đừng bao giờ lựa chọn sự im lặng.

Hãy thành thật với tình yêu, để khi nhớ lại đó sẽ là ký ức ngọt ngào chứ không phải tiếc nuối vì không thể nói với nhau câu nào...