Cô gái “đặc biệt” trong cuộc đời tôi

(Dân trí) - Vào mùa hè cuối cùng của tuổi thơ, tôi đã yêu say đắm một cô gái tên là Trúc Mai. Chỉ cần cô ấy nhìn vào mắt tôi, thì lập tức tôi cảm thấy mình như đang từ từ bay lên khỏi mặt đất…

Trúc Mai là điều tuyệt vời nhất ở vùng quê vốn bình yên lặng lẽ sau lũy tre làng này. Tôi 17 tuổi, còn Trúc Mai mới 16. “Cuộc sống xã hội” của lũ trẻ mới lớn ở vùng biển Nghi Xuân (Hà Tĩnh) luôn xoay quanh công việc đồng ruộng. Tôi vẫn nhớ như in kỷ niệm lần đầu tiên trong cuộc đời được gặp một cô gái xinh đẹp là Trúc Mai.

Lần ấy không biết lý do gì mà trong tiết học môn lịch sử, cô giáo đuổi tôi ra khỏi lớp và không cho học tiết của cô. Có lẽ vì cái vụ đánh nhau với mấy đứa bạn lớp khác, bởi tôi vốn nổi tiếng là một học sinh nghịch phá, nên chuyện các thầy cô đuổi học cũng là chuyện xảy ra như cơm bữa. Một lần bị "mời ra ngồi nghỉ" , Trúc Mai trước đó không biết có chuyện buồn gì cũng ngồi đó rồi chợt bảo tôi cũng đi ra chỗ khác.

Chúng tôi làm quen rồi ngồi với nhau dưới một gốc cây lớn và Trúc Mai lần đầu tiên nói rằng, cô ấy rất thích giọng hát và tài đá bóng của tôi. Cô ấy bảo đã từng thấy tôi hát khi đi câu cá ở bờ hồ, nhìn thấy tôi đá bóng ở sân trường trong những buổi học thể dục. Và thậm chí còn so sánh tôi với các ca sĩ nổi tiếng khác như Ngọc Sơn. Không những thế, Trúc Mai còn bảo tôi có lợi thế hơn Ngọc Sơn vì giọng tôi trẻ trung hơn (tất nhiên tôi mới có 17 tuổi). 

 

Và rồi Trúc Mai bảo tôi hát cho cô ấy nghe. Gì chứ hát là sở trường và là "môn" yêu thích của tôi. Tôi ngồi hát cho Trúc Mai nghe suốt cả tiếng đồng hồ.

Rồi một lần Trúc Mai mời tôi đến nhà cô ấy chơi. Trúc Mai nói mẹ cô ấy rất thích nghe hát nhất là những người có giọng cao như tôi. Thế là tôi đành chọn một bài tình ca trữ tình rồi gân cổ lên hát. Mẹ Trúc Mai say sưa nghe tôi hát, đung đưa người và mỉm cười. Còn Trúc Mai thì nhá mắt với tôi và khi tôi về, cô ấy bảo: "Anh thấy chưa, em đã bảo anh hát rất hay mà". Từ hồi đó, tôi được tự do đi chơi cùng Trúc Mai. Chúng tôi thường ngồi chơi trong sân trường và tôi hát cho Trúc Mai nghe rất nhiều bài hát trong khi nắm tay cô.  

 

Mùa thu năm đó, tôi thi đậu vào đại học Huế và sống xa nhà. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới gặp "tình yêu mùa hè" của mình. Và rồi thời gian trôi đi, chúng tôi đi những con đường khác nhau trong cuộc sống. Thế nhưng có một điều làm tôi nhớ mãi. Một đêm trong mùa hè ấy, vì nhớ nhung, tôi đã điên rồ đến mức leo lên cửa sổ phòng của Trúc Mai, chỉ vì muốn được ngắm cô ấy khi đang ngủ. Thật ngạc nhiên, đó là một căn phòng giản dị và Mai tỏ ra là người rất yêu thời trang  cũng như các con vật thân thương trong nhà, không có gì liên quan đến tình yêu bóng đá, âm nhạc hay ca hát… Bất chợt tôi hiểu rằng Trúc Mai nói rằng cô ấy thích nghe tôi hát, thích được nhìn tôi đá bóng là những lời hoàn toàn gian dối nhằm để tôi tìm được niềm yêu quý với chính bản thân mình.   

 

Cô bé có trái tim bao dung ấy đã tặng tôi một điều đặc biệt về tình yêu. Đó là khi yêu một ai đó, ta không nên biến họ trở thành những gì mình muốn, mà thường giúp họ trở thành những gì họ có thể. Đó là lý do tôi luôn coi Trúc Mai là một  “cô gái đặc biệt” từng tới trong cuộc đời tôi.

 

(Gửi tặng Trúc Mai- Đại Học Vinh)

 

Đinh Tiến Giang