Chúng ta chỉ nên thích nhau thôi nhé…
18 tuổi, ta có quyền yêu và được yêu. Nhưng cậu và tớ, tốt nhất là đừng để tình yêu nảy sinh giữa hai đứa.
Nên có giới hạn, ở một mức tình cảm vừa đủ, một rung động vừa đủ, và dừng lại. Ắt cậu sẽ thắc mắc và ngạc nhiên lắm…
Sau hơn một năm trời trò chuyện, cùng chia sẻ những vui buồn, cậu đã thể hiện tình cảm với tớ. Cậu muốn tớ làm “người yêu”, cả hai cùng xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp và tính xa hơn cho tương lai sau này.
Cậu nói rằng, cả hai đã 18 tuổi, đã có thể quyết định được cho bản thân mình, và có quyền quen một ai đó mình cảm thấy yêu, cùng quan tâm nhau, chia sẻ vui buồn trong cuộc sống. Tớ lưỡng lự, nhưng không lâu sau đó, tớ nói ngay, không ngại ngùng: “Chúng ta chỉ nên thích nhau thôi…”
Cậu ngỡ ngàng, ngạc nhiên: “Tại sao? Cậu cũng có tình cảm với tớ mà! Tớ hứa, cậu sẽ không cảm thấy ràng buộc gì cả”. Tớ ậm ừ, bảo rằng: “Ừ thì không cảm thấy ràng buộc, nhưng tớ vẫn không thoải mái, khi chưa quen nhau mà đã cảm thấy không thoải mái, thì làm sao tiến tới? Cho tớ thời gian nghen!”. Đó là một sự trì hoãn, nhưng cũng có thể là sự từ chối..
Tớ thích cậu. Tớ hiểu rõ điều đó. Tớ đã rất bối rối và lúng túng khi lần đầu tiên bắt gặp sự nam tính của cậu, tim run bần bật khi thấy cậu vuốt tóc, lòng chợt dậy sóng khi thấy cậu ngồi bên cửa sổ suy tư, trầm buồn.
Chính những điều nhỏ nhặt ấy đã khiến tớ cảm thấy, hình như mình hơi quan tâm cậu, hơi nhớ nhớ khi không thấy cậu, và cảm giác muốn được trò chuyện cùng cậu cồn cào trong tớ. Rồi hình như cậu cũng nhận ra “điều-gì-đó”, nên bắt chuyện làm quen… Rồi cứ thế, một cách tự nhiên, chúng ta cảm thấy mến nhau…
Khi xúc cảm không rõ ràng, tớ tò mò, không biết liệu cậu có thích tớ không, hay đó chỉ là cảm xúc thoáng qua nhất thời. Dần dà, tớ bỗng cảm thấy có gì đó hơi thất vọng, khi hình tượng của cậu không “lung linh” như tớ suy nghĩ.
Ban đầu tớ thấy cậu đẹp theo cách mà tớ tưởng tượng, nhưng khi đối diện thì hơi thất vọng. Tớ không thích cậu nhe răng cười tươi với mình, tớ không thích sự giản dị đến mức đơn điệu của cậu, tớ cảm thấy khó chịu khi cậu nhắn nhiều tin liên tiếp, trong khi tớ đang lười và không muốn giao thiệp với ai lúc đó.
Và chính lúc ấy, tớ hiểu ra rằng, tớ chỉ thích cậu thôi…
Thà cậu bớt quan tâm đến tớ, đừng để ý gì nhiều, không ràng buộc, không khó chịu khi tớ đùa giỡn với người khác giới, không giận hờn khi tớ vô tình…, thì chúng ta có thể sẽ thích nhau mãi… Tớ thích cảm giác không rõ ràng như thế. Thà cậu bí ẩn một chút để tớ tò mò, còn hơn là thể hiện chân thật theo cách của cậu để khiến tớ nản chí…
Và cậu cũng nên hiểu một điều rằng, 18 tuổi chỉ như một cột mốc, một quy chuẩn. Không phải ai 18 tuổi cũng có suy nghĩ chững chạc. Tớ vẫn còn là một cô nàng hay mơ mộng và luôn nhìn cuộc đời qua lăng kính hồng. Tớ rất dễ rung động trước cái đẹp, và, nếu một chàng trai nào đủ bản lĩnh để “cưa” tớ, thể nào tớ cũng “đổ gục” cho mà xem… Lúc ấy, tớ không thể bên cạnh một người duy nhất — là cậu.
Nếu chúng ta chỉ thích nhau, không ràng buộc, tớ sẽ cảm thấy thoải mái với cậu. Nhưng nếu quen nhau, bản tính dễ chán của tớ có thể sẽ khiến cậu đau khổ. Mà tớ không muốn điều đó. Tớ không yêu cậu, tớ thích cậu, tớ vẫn muốn cậu quan tâm tớ. Tớ ích kỉ, phải không?
Ngoài ra, 18 tuổi, tớ không muốn mắc sai lầm quá lớn. Cậu chưa đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để tớ cảm thấy đủ tin tưởng để nương tựa vào. Tớ thấy cậu vẫn còn trẻ con, còn ham chơi và cũng hờ hững đôi chút. Dù cho trong tình yêu cậu chung thủy và chân thành đi nữa, thì đó không phải là điều có thể giữ được tình yêu lâu bền…
Thế nên, chúng ta chỉ thích nhau thôi. Cuộc đời còn dài, chuyện gì đến, sẽ đến, cậu nhé! Mỗi đứa sẽ có một không gian riêng, tự do, được thả theo cảm xúc của mình, được lựa chọn và được hẹn hò với những người bạn khác giới… Vì tớ và cậu 18 tuổi, vì tớ và cậu chỉ mới biết thích chứ chưa đủ bản lĩnh để nói lời yêu…
Theo Mực Tím