Chiều cuối năm: Đi chặng đường dài mới thấy về nhà là hạnh phúc nhất
(Dân trí) - Người ta thường đón đợi những ngày cuối năm chậm rãi, bình thản để kịp gửi lời chào một chặng đường sắp khép lại và hy vọng về những điều tốt đẹp phía trước. Và hơn hết, sau tất cả, đi suốt một chặng đường dài mới nhận ra rằng, được trở về nhà chính là điều hạnh phúc nhất.
Người ta vẫn thường nói, nếu muốn nghe thấy thanh âm Tết rộn ràng như thế nào thì hãy ra bến tàu. Quả đúng như vậy! 10 giờ đêm, tiếng còi tàu xé tan bầu không khí của màn đêm, những bước chân vội vã, tiếng hành lý lách cách, tất cả dường như đều sẵn sàng để trở về “bến quê”.
Sau mỗi mùa xa quê, điều mà chúng ta mong đợi nhất chính là được quây quần đoàn viên bên mâm cơm chiều nghi ngút khói, là tiếng thơ ấu gõ cửa vọng về từ thuở xa xôi.
Chiều cuối năm, tôi trở về bên lũy tre làng, ngược về quá khứ, nhìn thấy tôi của nhiều năm về trước - hồn nhiên, vô tư. Có lẽ cuộc sống với những mối bận tâm suy tư đã lấy đi của chúng ta ánh mắt trong veo, lấy đi nụ cười thuần khiết, giòn tan như nắng mai ấy. Nhưng sẽ chẳng bao giờ có thể quên được niềm hạnh phúc giản dị của hai tiếng quê hương.
Bên tách cà phê nhỏ, chúng tôi nhẩn nha những mẩu chuyện không đầu không cuối khi nắng chiều sắp tắt trên những tán lá. Những đứa trẻ lớn lên từ tiếng sáo diều, từ màu lấm lem bùn đất và hơi ấm rơm rạ ấy bây giờ đều đã trưởng thành.
Có đi xa mới thấu được vị đắng cay của trưởng thành, có rơi bao nhiêu nước mắt và nỗi buồn kìm nén mới hiểu rằng, ngoài kia là cuộc đời đầy giông gió, cách để vượt qua chính là sự mạnh mẽ, tự lập.
Đi một chặng đường dài, bỗng thấy thương sao vết chân chim nơi mắt mẹ, thương đôi bàn tay thô ráp của cha vì ươm đầy phong sương của cuộc đời.
Với những người con trở về từ nơi xa xứ như tôi mà nói, Tết luôn là một giấc mơ ngọt ngào, là niềm hạnh phúc không dễ gì diễn đạt vẹn tròn ý nghĩa qua một vài câu chữ. Chỉ biết rằng, khoảnh khắc được về bên gia đình thật sự thiêng liêng.
Đêm đến, tôi cùng mẹ trông nồi bánh chưng bên bếp than rực hồng. Tôi nhớ ngày bé, mỗi mùa đông đến cả nhà vui vẻ chuyện trò cho đến khi bếp chỉ còn là đống tro tàn, cũng là khi ngoài kia những vì sao đã lên cao, màn đêm đen đặc thăm thẳm.
Những ký ức giản dị như thế thường kéo tôi khỏi những hố sâu tuyệt vọng mỗi bận yếu lòng gục ngã. Và dù có trưởng thành và đi xa đến đâu thì gia đình vẫn là nơi mỗi người được là chính mình, được yêu thương vô điều kiện.
Có những khoảnh khắc, bước giữa phố thị đông người, tôi bỗng nhớ phiên chợ Tết miền quê, tuy đơn sơ nhưng lại ấm áp vô ngần. Tết này, bạn sẽ ghé chợ để hít hà cho thỏa mùi vị quê hương, để quay ngược thời gian trở thành những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, đưa ánh mắt tò mò nhìn khắp ngõ chợ rồi nhoẻn miệng cười thật tươi chứ?
Về nhà đi, về với yêu thương, về với ký ức mà dù giàu có cỡ nào bạn cũng chẳng thể mua được…
Thi Thi