Chỉ cần nghĩ đến cha, dù ở xa chốn nào con cũng sẽ quay về
(Dân trí) - Hình ảnh về dáng cha cao cao gầy gầy dắt con tung tăng khắp xóm nhỏ mãi mãi là ký ức ngọt ngào nhất, đáng trân quý nhất. Ngần ấy năm trôi qua, tưởng thời gian tàn nhẫn cuốn đi tất cả kỷ niệm ngày xưa, hóa ra, cha vẫn ở lại đó, nơi một góc thẳm sâu trái tim con.
Cha thường dậy rất sớm, ngồi trầm ngâm nhìn ra sân nhà, dáng ngồi ấy khắc khoải trong con mãi đến tận bây giờ. Ngày thơ bé cha đèo con trên chiếc xe đạp cũ màu xanh lục, con không hề biết rằng đó là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời. Con vẫn nhớ cảm giác an yên vô ngần trên những con đường không khói bụi, không tiếng còi xe, sau lưng cha chở cả thế giới.
Những bước chân đầu tiên trên con đường sỏi đá ấy dạy con bài học làm người. Những con người chưa một lần bước ra khỏi lũy tre làng vẫn mang hy vọng đổi đời cho thế hệ sau, quê mình vẫn luôn bình yên, chân chất như thế! Để rồi những đứa trẻ năm nào nay đã đi xa cả ngàn vạn dặm, có người thành công vẫn giữ nếp sống giản dị của người miền quê.
Hơn 6 năm, thời gian đằng đẵng chảy trôi, quê hương cũng đổi khác đi nhiều, chỉ có cha vẫn thế. Ánh mắt giây phút ly biệt con làm sao quên được, nước mắt chảy ngược vào trong để chọn cách mạnh mẽ mà bước tiếp khi thiếu vắng cha.
Ngày giỗ cha, mắt con cay xè, dù cố mạnh mẽ đến bao nhiêu thì khi yếu lòng gục ngã con chỉ muốn có cha bên cạnh.
Ký ức về cha trong con nhiều quá, con nhắc nhớ để không được gục ngã dù đôi khi cuộc đời tạt vào mặt con gáo nước lạnh ngắt. Nơi nào đó còn lưu giữ những cảm xúc vẹn nguyện, chỉ có thể là trái tim mà thôi!
Ngày còn là một đứa trẻ, thú vui của con chính là được cùng cha đi khắp nơi, nghêu ngao những bài thơ do cha tự sáng tác. Có lẽ tình yêu với câu chữ, với nghiệp viết lách trong con cũng ảnh hưởng một phần không nhỏ từ ký ức tuổi thơ bên cha.
Con nhận ra một điều rằng dù cho con bao nhiêu tuổi, chỉ cần tìm đến cha, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết. Nhưng đã rất lâu rồi con không có đặc quyền ấy nữa, con tự mình “bơi” giữa đời, giữa những mỏi mệt của đời sống mưu sinh.
Thật ra thời gian là vô hạn, chỉ có đời người là hữu hạn, bởi thế ngày bên cha con cứ nghĩ đó là một điều bình thường, để đến giờ mong mỏi bao nhiêu cũng chẳng còn cơ hội được gặp lại người nữa.
Con đã đi qua những ngày 18 tuổi không nhiều mơ mộng như các bạn cùng trang lứa, con trưởng thành, kiên gan và mạnh mẽ hơn. Con học cách giấu yếu đuối vào trong, học cách bước đi trên chính đôi chân của mình, học cách đứng dậy khi vấp ngã, dù rằng con mệt, rất mệt cha ạ.
Trên đời này nỗi đau lớn nhất chính là sự chia lìa âm dương, nhìn thấy người ở đó nhưng lại không thể chạm đến, không thể ôm lấy. Ai từng trải qua thời khắc ấy mới thấu hết những đớn đau cào xé trong tâm can, thời gian qua cũng chẳng thể nguôi ngoai được đâu!
Ngày hôm nay, nhớ cha đến quặn thắt, con viết những dòng gan ruột để vỗ về chính mình. Nơi căn nhà nhỏ, dáng cha trước thềm, bóng hình con mang theo suốt cả cuộc đời!
Ở nơi đó cha hãy bình yên nhé, mai con về…
Thi Thi