Cám ơn...cuộc tình ảo
Sau hơn 3 năm thầm yêu trộm nhớ, không thể kìm nén thêm nữa, tôi đã có một quyết định táo bạo: viết thư cho hắn.
Ngày ấy, hắn là sinh viên năm thứ 3, tôi cũng đang theo học năm 2 một trường Cao đẳng gần nhà. Sau hơn 3 năm thầm yêu trộm nhớ, không thể kìm nén thêm nữa, tôi đã có một quyết định táo bạo: viết thư cho hắn.
Kể ra, việc làm đó với tôi là một sự sỉ nhục ghê gớm. Là một đứa con gái kiêu ngạo, hành động “cọc đi tìm trâu” chưa từng xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng thật khó có gì cản nổi con tim của kẻ đang yêu. “Da diết, mãnh liệt, nồng nàn và cuồng si”- đó là những xúc cảm tôi dành cho hắn.
Hồi hộp viết, hồi hộp đợi, hồi hộp đọc thư. Rồi một ngày điều tôi mong chờ bấy lâu cũng đến. Nghèn nghẹn và lâng lâng một thứ cảm xúc gì đó, lạ lắm, kỳ lắm và cũng khó lí giải nữa, tôi thấy hạnh phúc và sung sướng khôn cùng.
Cầm lá thư trên tay mà tôi khóc òa, tiêu đề “Anh không muốn mất em” được tô đậm khiến tôi mừng mừng, giần giận. Hóa ra hắn không hề hay biết tôi đã thích hắn từ lâu. Hai đêm liền tôi không ngủ được, mong đến ngày hẹn hò đầu tiên.
Như đã hẹn trong thư, đúng 13h30’ tôi có mặt, thấy tôi hắn phóng xe vụt đi, bỏ lại tôi nước mắt lưng tròng. Uất ức vì cảm giác bị bỡn cợt, tôi quay bước đi về. “Chờ đã nào”, hắn gọi. Mặc kệ hắn. Tôi hùng hục đi. Đi thật nhanh. Hắn chặn xe, tới tấp xin lỗi. Dập dìu giằng co một quãng, cuối cùng tôi đành cùng hắn đi chơi. Công viên Nghĩa Đô là nơi hắn chọn.
Đi lòng vòng 1 hồi, tôi và hắn dừng chân và ngồi lại bên miệng hồ. “Ngồi gì mà xa vậy, anh không ăn thịt đâu mà sợ”, hắn nói. Mặc hắn, tôi vẫn giữ khoảng cách. Trái với những gì tôi nghĩ, hắn nói chuyện nhạt đến vô vị, ba giờ đồng hồ qua đi, dài và nặng nề quá. Chẳng thể ngờ kẻ mà 1095 ngày qua tôi thần tượng, ngượng mộ và mong được yêu là đây. Thất vọng lắm nhưng trót yêu mất rồi.
Ba ngày sau, tôi gặp hắn trên đường tới trường, ngang qua tôi hắn ngoái cổ và cười nhoẻn. Tối về tôi nhắn tin hỏi: “ Hôm nay thấy em sao anh không chào?” - “Anh vội quá với lại em đi cùng bạn mà”. Đó là tin nhắn duy nhất và cuối cùng trên điện thoại giữa tôi và hắn. Hắn mất tích từ đó. Không một câu giải thích, không một lý do.
Trong suốt 3 năm kế tiếp, tôi không gặp hắn dù chỉ một lần, cố nuốt nước mắt và quên hắn. Trò đời “càng cố quên càng nhớ, mà càng nhớ càng yêu”. “Mày bị điên rồi, nó không thích mày đâu, nếu thích nó đã không như thế”, “mày hâm à”, “kẻ hoang tưởng”… tôi thường xuyên bị nhóm bạn thân chửi rủa như thế. Vật vã đớn đau, tôi thấy mình thật tội nghiệp.
Tôi quay ra hận hắn, hận tới tận xương tủy, hắn đã chạm vào lòng tự trọng của tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, một kẻ dối trá, đểu giả và lừa lọc. Tôi luôn nghĩ nếu có ngày gặp hắn tôi sẽ tát và phỉ nhổ hắn.
Thời gian cứ thế trôi đi âm thầm và lặng lẽ. Trái tim mỏng manh yếu ớt bị tổn thương thoi thóp đập, những nhịp đậm rệu rã chầm chậm uể oải. Chán đời, nản yêu, biết rằng chẳng thể ôm ấp, gặm nhấm mãi một mối tình vô vọng, tôi tìm đến những thú vui khác, tôi lao vào học, học mọi thứ tôi có thể, nào là học bơi, học khiêu vũ, học ngoại ngữ tiếng Anh rồi tiếng Tàu … chỉ để lấp đầy khoảng trống thời gian ngoài trừ giờ lên lớp. Và, tôi nghĩ đến những gì hắn nói khi trò chuyện cùng tôi chiều hôm ấy:
- Em thấy môn chủ nghĩa xã hội khoa học như thế nào?
- Em chưa học.
- Thú vị lắm đấy.
- Thật hả, chắc là sắp tới được học thôi. Cũng có thể là cao đẳng không phải học.
Cao đẳng ư? Hic, hắn nghĩ hắn giỏi giang hơn tôi chắc, hắn vào được trường đó, khoa đó có gì là oai, được thôi, hắn đợi đó, tôi sẽ cho hắn thấy thế nào là trình độ. Tôi không khẳng định mình thông minh, nhưng tôi dám chắc nếu tôi thật sự muốn và nỗ lực, tôi nhất định sẽ làm được.
Hồi đó, dù đã bắt đầu bước sang học kỳ một của năm thứ hai, tôi quyết định sẽ thi đại học lần nữa, để chứng tỏ mình chẳng đến nỗi nào và chẳng hề thua kém hắn tôi nộp đơn thi vào một Học viện danh tiếng - Học viện ngoại giao.
Tôi giấu mọi người chuyện tôi ôn thi đại học, bố mẹ, em trai và bạn bè tôi không ai biết, cho đến ngày tôi có giấy báo nhập học gửi về nhà. Mọi người trong nhà vỡ òa hạnh phúc, ai biết đều nhắn tin hỏi thăm, chúc mừng, vui lắm…
Không ai biết được rằng tôi đã phải vất vả thế nào trong suốt ba tháng trước kỳ thi đại học năm 2008. Sáng sáng đến trường bằng xe đạp, 12h kém 20’ tan, trưa về ăn cơm, 1h lại đi, thư viện trường Cao đẳng Công Nghiệp bé lắm mà lượng sinh viên thì lại quá tải, chỉ tới muộn giờ mở cửa 10’ là không còn chỗ mà ngồi.
Đâu dừng lại ở đó, tối tối tôi lại bắt xe buýt ra trường Đại học Sư phạm học tiếng Anh, học ôn thi đại học, học đối phó với chương trình ở trường, quỹ thời gian của ngủ của tôi bị chiếm đoạt gần hết, mỗi ngày chỉ 3-4 tiếng, ăn uống thất thường khiến tôi sụt cân nghiêm trọng. Trong vòng 3 tháng tôi sụt 5kg liền. Mặc chiếc áo sơ mi trắng ôm sát eo trở nên rộng, tà áo vểnh ra, trông tôi thật tiều tụy.
Hai năm sau đó, tôi có bạn trai, bóng hình hắn lùi dần vào dĩ vãng và mờ dần rồi thành mờ tịt.
Cách đây chừng nửa năm, hắn trở lại, nhắn tin vào yahoo của tôi, hắn viết: “Em vẫn chưa quên anh sao mà đến giờ vẫn dùng nick này? Anh xin lỗi vì tất cả, ngày xưa anh làm tổn thương em, bây giờ người ta làm tổn thương anh…”
- Em quên anh lâu rồi, chỉ là không muốn đổi nick mà thôi.
- Vậy thì tốt. Em không còn ghét, còn giận anh chứ?
- Em ghét anh làm gì, em đang rất hạnh phúc, em cảm ơn anh không hết ý.
Tôi không nói đùa, không nói chơi, mà hoàn toàn nói thật, tôi cảm ơn sự vô tình của hắn, cảm ơn sự phũ phàng của hắn, cảm ơn nỗi đau và tình yêu khờ dại ngốc nghếch mà hắn để lại nơi tôi…để ngày hôm nay, tôi có được rất nhiều…
Theo Mực Tím