Bị bạn trai chia tay vì làm đẹp bằng “dao kéo”
Khi tôi thành thực kể lại mình đã trải qua 3 lần chỉnh dao kéo trên mặt, anh chạm vào mặt tôi, rồi buông một câu lạnh lùng “Còn cái gì không giả nữa không em?”.
Từ nhỏ tôi đã quen với việc phải sống tự lập. Ba mẹ tôi đều đang ở nước ngoài, gửi tôi cho bà ngoại chăm sóc từ năm tôi lên 5 tuổi. Khi tôi học tiểu học, trong khi những đứa bạn khác được ba mẹ lai đi đón về, thì tôi đã phải đi một mình tới trường, tự cầm tiền chi tiêu và tự lo bữa ăn giấc ngủ cho mình.
Dần dà đã thành một thói quen, tôi luôn tự biết quyết định mọi việc về bản thân và không khi nào khiến ba mẹ phải lo lắng điều gì. Lên lớp 9, bố mẹ cũng tin tưởng đưa luôn thẻ ATM cho tôi cầm. Gia đình luôn động viên tôi bằng những khoản tiền thưởng hậu hĩnh nếu tôi có kết quả học tập tốt.
Năm 15 tuổi, một lần trên đường đi học về, tôi bị một chiếc xe máy tông phải. Tôi sợ phát khóc khi thấy phần môi và cằm bị dập xuống đường, chảy rất nhiều máu. Thế rồi phần vì chủ quan nghĩ rằng chỉ bị gẫy răng, phần khác vì không muốn bà ngoại lo lắng nên tôi đã không đến bệnh viện. Hậu quả là vết thương trên môi của tôi do không được xử lý kịp thời nên đã để lại sẹo.
Tuy không lớn, nhưng vết sẹo đó khiến miệng tôi trông mất cân đối và khá kì quặc. Lúc đầu tôi cũng chẳng để ý đến nó quá nhiều. Nhưng sau đó, bạn bè khi gặp tôi đều hỏi về lý do tôi bị sứt môi. Cứ xem cách chúng nó nhìn tôi bằng vẻ mặt thương hại là tôi lại không chịu nổi.
Tôi đã soi mình trong gương hàng trăm hàng nghìn lần, với ý nghĩ làm thế nào để xóa đi được vết sẹo đó, làm thế nào để lấy lại gương mặt bình thường của ngày xưa. Hàng ngày đến trường, tôi luôn mím chặt môi để tránh sự chú ý của những đứa bạn. Và tôi lại càng quyết tâm rằng mình sẽ phải phẫu thuật ngay khi có khả năng.
Bằng tiền tiết kiệm của mình, và với bản lĩnh tự lập từ bé, tôi quyết tâm tìm đến một bệnh viện uy tín trong thành phố. Thế là tôi trải qua lần chỉnh sửa thẩm mỹ đầu tiên trong đời, một cuộc tiểu phẫu là đi vết sẹo trên môi của tôi. Sau 10 ngày, tôi được các bác sỹ tháo băng. Lúc nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, tôi đã thật sự xúc động.
Tôi đã chỉnh sửa gương mặt với những nét hoàn hảo, nhưng chẳng lẽ chuyện đó lại đáng lên án đến vậy? (Ảnh minh hoạ)
Tôi không biết mọi người nghĩ gì về phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng đối với tôi, tôi không kiềm chế được cảm giác thích thú với sự thay đổi mới lạ trên khuôn mặt mình. Tôi đã nhịn cả ăn uống để có tiền đi nâng mũi – điểm thiếu sót cuối cùng trên gương mặt tôi hiện giờ.
Với gương mặt xinh đẹp, sống mũi thanh tú và cặp mắt tròn to rõ hai mí, tôi đi chụp ảnh cho nhiều shop quần áo nổi tiếng và trở thành teen model quen mặt của một vài trang báo mạng. Facebook của tôi thậm chí cũng bị quá tải vì số lượng người kết bạn và theo dõi. Cũng trên trang mạng của mình, tôi đã quen anh.
Anh là người luôn chăm chỉ comment những album ảnh của tôi bằng lời khen có cánh. Tôi vẫn nhớ mình đã hạnh phúc đến nhường nào khi anh gửi message vào hòm thư facebook: "Ngày nào anh cũng phải vào mạng để ngắm ảnh em. Anh có thể xin em số điện thoại để được nói chuyện với em nhiều hơn không?".
Sau 1 thời gian tìm hiểu, tôi đã nhận lời yêu anh. Anh rất trân trọng tôi và luôn có mặt ngay khi tôi cần. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được sự dịu dàng khi anh nói, rằng "Em là niềm tự hào của anh. Thật may mắn cho anh vì có được tình yêu của em”. Thành thực mà nói, tôi muốn cảm ơn công nghệ thẩm mỹ đã giúp tôi có được gương mặt hoàn hảo như bây giờ.
Việc yêu anh sẽ chẳng khiến tôi lăn tăn gì, nếu không có buổi đi xem phim hôm đó, chính tai tôi đã nghe thấy anh nói: “Bọn con gái bây giờ lừa tình sợ thật, đua đòi đi bơm chỗ này, đắp chỗ nọ, anh nhìn phản cảm quá. Vợ anh không được giống thế đâu nhé”.
Câu nói của anh làm tôi giật bắn mình. Anh đâu biết trong tôi là biết bao nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt tâm trí, khiến tôi run lập cập không nói nổi câu nào. Tôi sợ lắm nếu như anh phát hiện ra tôi đã chỉnh sửa mặt mình như thế nào để được xinh đẹp như bây giờ. Cũng từ đó, tôi biết cơn ác mộng đã chính thức bắt đầu…
Thời gian trôi qua được nửa năm. Nhiều khi tôi chỉ muốn nói với anh tất cả sự thật cho nhẹ lòng, nhưng nghĩ thì dễ, mà làm thì sao khó quá. Thế rồi một hôm, tôi vào facebook và bàng hoàng nhận ra mình bị ai đó tag trong album ảnh của lớp cấp 2. Nhưng thật sự tôi cũng không thể ngờ, chỉ vì một bộ ảnh mà cuộc sống và tình yêu của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Những comment thắc mắc về sự thay đổi trên khuôn mặt tôi đã bị tất cả mọi người để ý.
Mặc dù tôi tự remove mình ra khỏi cái note ấy nhưng nhiều người đã kịp viết trên wall khiêu khích "Hóa ra em này cũng chỉ là hàng giả" . Trước đây, họ khen ngợi tôi bao nhiêu thì giờ đây họ công kích tôi bấy nhiêu.
Khoảng thời gian ấy, tôi thậm chí còn không dám vào trang xã hội của mình. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy ức chế. Chuyện tôi sửa mũi, cắt mí, trám răng và là vết sẹo có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mấy người đó đâu cơ chứ. Đó là chuyện cực kỳ bình thường ở thời buổi này. Vậy thì tại sao, tôi lại bị đánh giá là “hàng giả”, “toàn dùng hàng fake”… Cảm giác của tôi lúc này còn đau khổ hơn trước kia, khi vẫn còn là “vịt con xấu xí” rất nhiều.
Khi tôi đang bị stress nặng vì phản ứng của mọi người trên mạng, cũng là lúc anh gặng hỏi tôi: "Có thật trước đây em sửa mũi với cắt mí không? Em phẫu thuật thẩm mỹ à?" Biết là muộn, nhưng tôi vẫn thành thực kể với anh tất cả. Nghe xong tất cả những điều đó, anh không hề cảm thông với tôi mà còn có hành động thật đáng sợ. Anh chạm vào mặt tôi, rồi buông một câu lạnh lùng “Còn cái gì không giả nữa không em?”.
Tôi như chết đứng khi nghe lời anh nói, nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó và làm tôi đau đớn hơn bằng những câu “Anh yêu em nhưng cứ nghĩ đến đống đồ giả đắp trên mặt em là anh hoàn toàn mất hết cảm giác. Em thích sửa chỗ này chỗ kia để lừa tình những thằng như anh phải không. Còn bé tí đã biết làm những trò này rồi”. Anh còn nhấn mạnh “Chắc tại không có bố mẹ ở cạnh dạy dỗ nên mới nhố nhăng thế!”.
Thực sự sau câu của anh, tôi chỉ biết òa khóc. Đúng là tôi không có bố mẹ ở bên dạy bảo. Đúng là tôi còn quá trẻ để trải qua 3 lần sửa thẩm mỹ như thế. Nhưng nếu anh thực lòng yêu tôi, sao anh không thể hiểu nỗi đau và áp lực mà tôi đã trải qua. Tôi không sợ những lời chửi bới chát chúa trên mạng, nhưng tôi rất sợ sự im lặng của anh. Không thể vơi được nỗi nhớ anh, tôi chạy đến nhà anh và đứng ở đó cả đêm để được nhìn thấy hình bóng mà tôi yêu thương.
Thế nhưng sáng hôm sau, tất cả những gì tôi nhận được từ anh chỉ là một ánh mắt nhìn tôi khinh thường. Tôi đã nói hết nước hết cái, nhưng anh đẩy tôi ra không thương tiếc và lạnh lùng “Xin lỗi, hiện giờ anh cảm thấy hơi chán nản. Anh sợ có lúc anh yêu em quá lại làm hỏng mặt em thì chẳng biết thế nào. Tốt nhất giờ em nên đi về, khi nào rảnh anh sẽ gọi”.
Tôi cảm thấy mình không còn một chút tự trọng hay sĩ diện nào nữa rồi. Giờ đây anh ghê sợ và muốn rời xa tôi. Sao lại thế, anh đã hết yêu hay vì anh sợ phải nhìn thấy một gương mặt sau này sẽ có biến chứng?! Tôi thật không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ anh sợ mang tiếng là người yêu của đứa “xinh đẹp giả tạo, toàn xài hàng fake và lừa tình trên mạng” hay sao? Đáng lẽ anh phải đứng về phía tôi và bảo vệ tôi khỏi những lời cay nghiệt ấy chứ. Tôi đâu đáng bị đối xử như vậy?
Theo PLXH