6 năm bên nhau chẳng bằng người con gái anh quen 4 tháng
(Dân trí) - Anh nhất quyết rời đi, không chút đắn đo và có lẽ anh chẳng đau lòng. Cô chưa từng nghĩ một ngày người ấy sẽ phản bội, thế nhưng niềm đau thì vẫn hiển hiện.
Còn gì phũ phàng hơn khi cô đã dành những năm tháng thanh xuân để bên anh, vậy mà cuối cùng người cô yêu thương nhất lại đan tâm phản bội cô để bên người mới.
Tình yêu luôn là điều ngọt ngào khó hiểu nhất trên đời, trong một mối quan hệ người ta luôn nói đàn bà có sẵn dòng máu hy sinh và cam chịu, nên họ thường hết mình tin vào những hứa hẹn. Vậy nhưng không phải ai cũng có trọn vẹn niềm hạnh phúc dài lâu, như cô giờ đây nhìn anh ta vui đùa bên người mới mà đau quặn thắt cả trái tim.
Khi người ta sẵn sàng buông bỏ, quên đi tất cả những điều từng nói, những cái ôm siết chặt, quên cả lời hứa sẽ về chung một nhà khi hai người cùng ổn định công việc, thì cô gái ơi buồn mãi cũng nào ích gì, gạt nước mắt mà mạnh mẽ bước tiếp.
Anh hơn cô một tuổi, học trên cô một khóa, duyên số run rủi thế nào xui khiến hai con người xa lạ gặp rồi đem lòng yêu nhau. Cuộc sống sinh viên thiếu thốn đủ điều, cô chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh, dù đáng ra những ngày lễ cô được phép nũng nịu.
Vì dành cho người ta một chữ thương trọn vẹn nên cô luôn chắt chiu, dành dụm tiền lo cho anh từng chiếc áo, bữa ăn. Năm tháng sinh viên với muôn vàn khó khăn nhưng tình yêu vẫn cứ đong đầy. Rồi một ngày gia đình cô biết chuyện của hai người, chẳng những không cấm cản mà ngược lại ba mẹ cô hết lòng ủng hộ tình yêu của con gái, bởi họ tin người mà cô yêu sẽ là một chàng trai có trách nhiệm.
Thời gian cứ thế trôi đi, ngày tốt nghiệp cô mừng đến bật khóc vì cũng sắp đến lúc tình yêu của cô đơm hoa kết quả bằng một đám cưới. Nhờ vào mối quan hệ của gia đình cô, anh nhận được công việc tốt, sự nghiệp cũng cứ thế thăng tiến.
Nhưng khi cuộc sống đã đủ đầy vật chất, anh quên mất lời thề trong gió bão, quên mất người con gái đã hết lòng hy sinh vì anh, quên những ân nghĩa mà gia đình cô dành cho anh. Trái tim anh đã đổi thay, tình yêu trong anh đã phai mờ bằng những hào nhoáng xa hoa.
Cô không tin vào mắt mình khi nhận được dòng tin rằng anh không còn yêu cô nữa, anh muốn cô buông tay để anh đi. Thanh xuân chỉ có một người, tình yêu, tất cả niềm tin đã dành hết cho anh, cô khóc không nên lời mong anh nghĩ lại để cho nhau một cơ hội.
Nhưng không. Người anh yêu bây giờ chỉ là cô gái vừa quen 4 tháng, cuối cùng 6 năm bên nhau cũng không quan trọng bằng cô ấy. Anh nhất quyết rời đi, không chút đắn đo và có lẽ anh chẳng đau lòng. Cô chưa từng nghĩ một ngày người ấy sẽ phản bội, thế nhưng niềm đau thì vẫn hiển hiện.
“Từ nay anh với em như hai người xa lạ nhé!”, đó là lời cuối cùng anh nói với cô, cũng là câu nói tàn nhẫn nhất, rồi anh đi để lại những vết cắt không bao giờ liền sẹo nơi cô. Đúng là cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì, người bên mình lúc này lại vội nắm lấy bàn tay khác mà không chút luyến lưu.
Con gái, đừng mặc định rằng phải hy sinh cho người yêu, mà nên thương chính mình trước khi thương người, bởi cuộc đời thì ngắn mà nỗi đau thì dài rộng vô cùng...
Thi Thi