2020 rồi, không yêu xin anh đừng gây thương nhớ
(Dân trí) - Đã là tình yêu ngộ nhận, cho dù em đánh đổi trăm vạn lần bằng những hy sinh và kỳ vọng, thì đến cuối cùng người ấy cũng chẳng thuộc về em. Kỳ thực trên đời này, một khi đã không dành cho nhau, mãi mãi là hai đường thẳng song song…
Rốt cuộc, nhân thế rộng lớn, tình yêu thì chỉ có một, nhưng những thứ na ná tình yêu thì vẫn luôn tồn tại rất nhiều. Những kẻ cô đơn quá lâu, thường dễ ngộ nhận những quan tâm thường nhật thành tình yêu. Để rồi, chỉ một lời hỏi thăm, chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng, em cứ ngỡ có thể sánh vai cùng người ấy lâu thật lâu.
Em từng hỏi tôi rằng, tôi có tin vào sự kết nối và sắp đặt của sợi dây nhân duyên không? Tất nhiên là có. Tôi luôn tin rằng, những mảnh ghép thật sự dành cho nhau thì đến cuối cùng sẽ nhận được yêu thương đúng nghĩa.
Thế nên, đôi khi người mà em đợi chờ và ngóng trông ở thời điểm hiện tại sẽ không phải là định mệnh của đời em. Đừng lãng phí thời gian và tâm sức, bởi những vết đau trong tim sẽ theo em suốt một quãng đường dài.
Tình yêu luôn có đủ mọi lý, sắc thái và hình thức để tồn tại, chỉ là cách chúng ta cảm nhận có phần khác nhau. Dù thế nào đi chăng nữa, tình yêu không được đáp lại sẽ khiến em sống trong tuyệt vọng, lòng tin vơi cạn, mà như thế thì chẳng đáng chút nào.
Nếu đã không yêu, thì ngay từ đầu đừng khiến người khác ngộ nhận. Nếu người ấy chỉ quan tâm như một điều vốn lẽ hoặc một phép lịch sự thì tốt nhất hãy cứ giữ khoảng cách. Bởi tình yêu ngộ nhận chẳng khác nào em cứ ngoái đầu nhìn về một người đã quay lưng ngược đường.
Trái tim vốn dĩ yếu mềm, sao em cứ đi mãi một lối mòn hoang hoải mà ở đó em lạc lõng và cô đơn. Mối quan hệ được vun đắp từ một phía ngay từ khi thành hình đã là sai lầm, sai lầm đau lòng.
Có rất nhiều lý do để chúng ta cảm thấy “thương thầm nhớ trộm” một ai đó. Nhưng bản thân chúng ta đều hiểu rằng, tình yêu là sự tự nguyện, chúng ta không thể ép buộc người khác phải đáp lại tình cảm của mình. Yêu ai là sự lựa của mỗi người, kể cả việc dù có đơn phương hay tình yêu trọn vẹn.
Em biết đấy, họ không hề yêu em, nhưng vẫn cứ dành cho em sự quan tâm ân cần, khiến em ngộ nhận. Trong tình yêu chỉ duy nhất tồn tại hai người, dù thiếu hay thừa thì đều hóa bi kịch.
Cho đến khi chúng ta không thể chịu đựng được một mối quan hệ mơ hồ, mới gom đủ dũng khí để buông bỏ hết thảy những cảm xúc yêu đương tựa như mớ bòng bong do chính bản thân tạo nên.
Sự ngộ nhận của tình yêu bắt đầu bằng cảm xúc và rồi đến cuối cùng cũng kết thúc bằng cảm xúc, dù buồn hay vui thì đều là sự lựa chọn của chúng ta. Một đoạn tình cảm day dứt, một trang thanh xuân không biết nên dùng câu từ gì để diễn tả, có lẽ là sự tiếc nuối.
Có một câu hát mà tôi từng bật khóc trong vô thức: “Nhìn theo anh, tim tan vỡ. Gần bên anh, mãi là một giấc mơ". Trong quãng thời gian nồng nhiệt tuổi trẻ ấy, chắc hẳn ai cũng từng cảm mến và ngộ nhận chuyện tình yêu. Nhưng bản lĩnh của tuổi trẻ cho chúng ta đủ can đảm để “nâng được thì buông được”.
T.N