“Bệnh quên” rất… đúng qui trình!

(Dân trí) - Xin đừng để lâu, khi bệnh quên lây lan thành dịch rồi mỗi khi cần truy cứu trách nhiệm thì hồ sơ, bản vẽ lại không cánh mà bay rất… đúng qui trình.“Bệnh quên”, “mất đúng qui trình” – Hồ sơ, bản vẽ thình lình… thăng thiên!

“Bệnh quên” rất… đúng qui trình! - 1

Chả hiểu vì sao gần đây, hồ sơ ở ta rất hay thất lạc. Mà lại toàn thất lạc đúng nơi, đúng chỗ, đúng thời điểm, đúng qui trình...

Cách đây chưa lâu, bộ hồ sơ của Trịnh Xuân Thanh nằm kỹ càng trong tủ của Bộ Nội vụ bỗng dưng “mất tích đúng qui trình” một cách đầy bí ẩn.

Sau khi phát hiện những sai phạm của Trịnh Xuân Thanh, các cơ quan chức năng tìm đến bộ hồ sơ bổ nhiệm nhằm qui trách nhiệm những cá nhân liên quan thì ôi thôi thôi, nó đã không cánh mà bay từ bao giở, bao giờ. Hậu quả là đến thời điểm này, việc “nâng đỡ có trong tối” đối với sự thăng tiến đầy kỳ ảo của Trịnh Xuân Thanh vẫn mờ mờ, ảo ảo, thực thực, hư hư như âm binh, phù thủy.

Tiếp đến vụ bà Trần Vũ Quỳnh Anh, bộ hồ sơ “nâng đỡ không trong sáng” cũng “bỗng dưng mất tích”. Giờ thì bà Quỳnh Anh đang vi vu nơi nào đó, để lại cho ông Ngô Văn Tuấn giơ đầu chịu trận.

Vượt qua “trăm núi ngàn sông”, hội chứng “bỗng dưng mất tích” thẳng tiến đến Tiền Giang. Tại đây, hồ sơ của ông Đặng Hữu Lộc, con trai của quyền Bí thư Thành ủy - Chủ tịch UBND TP Mỹ Tho - Đặng Thanh Liêm cũng “bỗng dưng mất tích” rất… đúng qui trình.

Mới đây nhất, tấm bản đồ quy hoạch khu đô thị mới Thủ Thiêm (TP.HCM) tỉ lệ 1/5.000 kèm theo quyết định số 367 ngày 4-6-1996 của Thủ tướng là văn bản pháp lý về quy hoạch dự án này đến nay tìm chưa thấy. Tức là, nó đang đứng trước nguy cơ… bỗng dưng mất tích rất cao.

Điều ngạc nhiên là nếu mất hồ sơ cá nhân thì lấy căn cứ đâu để đề bạt, cất nhắc, bổ nhiệm cán bộ? Còn mất bản đồ 1/5.000 thì TP.HCM lấy cơ sở nào để đưa ra bản đồ chi tiết 1/2.000, rồi việc quản lý dự án toàn diện từ khâu duyệt chi tiết, bồi thường, giải tỏa sẽ dự vào đâu nhỉ?

Chịu!

Thế nhưng việc đề bạt, cất nhắc vẫn diễn ra và việc bồi thường, giải tỏa cũng vẫn được tiến hành. Thế mới lạ!

Lạ thì nó cũng đã diễn ra rồi. Vấn đề là làm thế nào để “châu về Hợp Phố” và nhất là từ nay, căn bệnh “bỗng dưng mất tích” một cách đúng qui trình không còn “tái phát” nữa? Về việc “truy tìm”, có lẽ đã có nhiều biện pháp song đến nay, tất cả các vụ thất lạc trên đều bặt vô âm tín.

Điều này, chứng tỏ là những biện pháp đã áp dụng không thực sự hữu hiệu? Hay là ta áp dụng phương pháp “âm dương kết hợp”, lập đàn cầu cúng “ba hồn, bảy vía” để đám hồ sơ kia biết đường, biết nẻo mà về với dương gian nhỉ?

Còn để sự việc không tái phát, có lẽ là do cái bệnh… quên di căn. Nếu thế thì để không thành “dịch quên”, hay là ta mời Tổ chức Y tế Thế giới vào nghiên cứu, đưa ra phác đồ điều trị cho tiệt nọc?

Nói thế thôi chứ “giải mã” những vụ việc này chẳng có gì khó bởi cứ lôi cái vị phụ trách hồ sơ ra mà “nện cho 50 gậy”, tức là buộc thôi việc hoặc truy tố hình sự vì thiếu trách nhiệm là ra ngay, nhớ ngay.

Xin đừng để lâu, khi bệnh quên lây lan thành dịch rồi mỗi khi cần truy cứu trách nhiệm thì hồ sơ, bản vẽ lại không cánh mà bay rất… đúng qui trình.

“Bệnh quên”, “mất đúng qui trình” – Hồ sơ, bản vẽ thình lình… thăng thiên!

Bùi Hoàng Tám