Thư gửi vợ cũ: “Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không cùng với nhau”
(Dân trí) - "Sáng nay vô tình đi qua cổng trường nơi em dạy, nhác thấy bóng em vừa tới. Em cười tạm biệt chồng, chiếc bụng đã nhô cao sau tà váy rộng. Cô giáo của anh, em sắp được làm mẹ rồi..."
Ba năm trước, lần đầu anh cũng gặp em nơi đây, để rồi từ hôm ấy, lòng anh chỉ nhớ nhung về cô gái ấy. Chiều hôm ấy anh đang la cà cùng bạn thì chị dâu gọi điện nhờ đón cháu ở trường. Lúc anh đến, sân trường đã vắng tanh, trong lớp chỉ còn mỗi đứa cháu nhỏ của mình nằm gọn trong lòng cô giáo trẻ. Em vừa xoa đầu nó vừa hát một khúc hát trẻ con gì đó, tim anh bỗng loạn nhịp mất mấy giây.
Kể từ ấy anh xung phong nhận nhiệm vụ đón cháu những buổi tan trường. Mãi cho đến khi anh đưa em về chơi nhà, mọi người mới ngỡ ngàng hiểu vì sao suốt gần một năm qua anh trở thành một ông chú cần mẫn và thương cháu mình như vậy.
Lấy được em làm vợ, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời anh. Anh chưa từng vẽ ra cho mình một hình mẫu phụ nữ nào, cho đến khi gặp em. Mình đã có những tháng ngày thật hạnh phúc. Những chiều vì phụ huynh đón muộn mà anh ở lại cùng em trông mấy đứa nhỏ. Mỗi lần nhìn bọn nhỏ chơi đùa em đều ước mình mau có con. Em nói em sẽ đẻ tận ba đứa, đông con cho vui cửa vui nhà. Em yêu trẻ con, em khát khao được làm mẹ.
Nhưng những hình ảnh hạnh phúc đó ngày càng trở thành nỗi mong ngóng lo âu. Một năm, hai năm, ước mơ vẫn chỉ là mơ ước. Em đã lén anh đi khám (anh biết hết đấy) và kết quả hoàn toàn bình thường: “Có chị đồng nghiệp của em cũng vậy, chẳng bệnh tật gì mà bốn năm mới có con cơ anh ạ. Chắc con cái là lộc trời cho, không vội được anh nhỉ?”. Anh ôm em vào lòng: “Đừng lo lắng, rồi chúng mình sẽ có con thôi”.
Một buổi chiều, anh trở về trong lòng nặng trĩu. Anh nhớ lại vẻ mặt của thằng bạn bác sĩ ái ngại nhìn anh lúc ban chiều: “Theo như kết quả xét nghiệm tinh dịch đồ thì cậu bị vô tinh, tức là trong tinh dịch không có tinh trùng. Nguyên nhân vì sao thì cần thăm khám thêm. Đó chính là lý do cậu không có con đấy”. Anh chẳng biết nói gì lúc đó, đầu óc trống rỗng, chỉ duy nhất nghĩ về em, thương em vô cùng.
Anh bắt đầu trở nên xấu tính, bẳn gắt vô cớ với em. Anh bắt đầu săm soi em, hờn ghen với những cuộc điện thoại gọi cho em vào những lúc em ở nhà. Có lúc anh còn nặng lời vu vơ: “Thằng nào vừa gọi cho cô. Cô ở với tôi không có con nên muốn tìm thằng khác phải không?”. Ánh mắt em nhìn anh khi đó, vừa đau đớn, vừa thất vọng. Khi nói ra những câu đó, lòng anh cũng nhói đau. Những đêm, anh cố tình ra ngoài thật khuya rồi trở về ngắm em ngủ trong mỏi mệt. Em chán anh lắm rồi, phải không? Em sẽ bỏ anh, phải không?
Không chỉ có em, cả mẹ anh, các anh chị đều bất ngờ khi thấy anh thay đổi. Anh vốn không phải là kẻ xấu tính và thô lỗ như vậy. Anh vốn không phải là kẻ hay ghen tuông một cách vô lý và bệnh hoạn như vậy. Giọng em bào chữa cho anh: “Để con tìm hiểu xem, có lẽ anh ấy có chuyện gì không tiện nói ra. Con làm vợ anh ấy hơn hai năm trời, con người anh ấy thế nào con tin là ít nhiều con hiểu”.
Nhưng làm sao em có thể hiểu được nỗi day dứt trong lòng anh. Làm sao em có thể biết được một thằng đàn ông nhìn vợ mình khao khát được làm mẹ mà chỉ có thể cam lòng bất lực. Cả đời anh có thể không có đứa con nào cũng được, nhưng anh có quyền gì tước đoạt quyền làm mẹ của em?
- Mình ly hôn đi, được không anh? Chúng ta không thể sống thế này. Anh không còn là anh của trước đây. Em nhận thấy anh cũng không còn thương em nữa. Vất vả nào em cũng chịu được, không có con cũng chẳng sao. Em muốn được sống cùng anh, nhưng không phải cuộc sống thế này.
Lúc đó anh nghĩ: Mình đã làm đúng rồi, mình không sai. Nếu biết anh không có con, chắc chắn em sẽ dẹp đi khát khao của mình vì anh. Nếu anh không tàn nhẫn tệ bạc với em, làm sao em rời bỏ anh được.
Thế là mình ly hôn. Không ai hiểu tại sao lại đến kết cục này, chỉ có mình anh hiểu. Nhưng anh không buồn, anh chỉ tiếc em thôi. Tiếc cả đời này không thể cùng em vun vén một gia đình, cùng sinh ra và chăm sóc những đứa trẻ. Nhưng anh yêu em, và anh muốn em hạnh phúc.
Hôm em lấy chồng, anh không đến. Anh chỉ nhìn thật lâu tấm thiệp mời em gửi. Tên em lồng vào một cái tên xa lạ. Lại nhớ ngày mình cùng nhau đi đặt thiệp mời, cùng nhau chọn mẫu. Em thích màu tím, anh thích màu đỏ. Cuối cùng mình thống nhất chọn màu hồng. Vậy mà giờ em sắp thành “vợ người ta”.
Anh gọi điện cho em, nói chúc mừng. Em im lặng thật lâu rồi giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: “Cảm ơn anh. Anh cũng phải sống thật hạnh phúc đấy nhé”. Lúc em tắt máy rồi, anh khóc. Khóc mà không hiểu vì sao lại khóc. Em không còn là của anh mà sao cảm giác cứ chơi vơi mất mát trong lòng.
Sáng nay vô tình đi qua cổng trường nơi em dạy, nhác thấy bóng em vừa tới. Em cười tạm biệt chồng, chiếc bụng đã nhô cao sau tà váy rộng. Cô giáo của anh, em sắp được làm mẹ rồi. Tự nhiên lòng anh rưng rưng, dù anh không có diễm phúc được làm cha đứa trẻ. Anh chỉ cần em hạnh phúc là được, không quan trọng em hạnh phúc cùng ai.
Em ạ, tháng sau anh cũng kết hôn. Anh gặp cô ấy trong một lần đi thiện nguyện ở vùng cao. Cô ấy đang làm mẹ đơn thân sau khi người tình biết cô ấy có thai thì “cao bay xa chạy”. Cô ấy cũng hiền giống như em vậy. Vì cô ấy có con rồi nên anh sẽ không áy náy việc không thể cho cô ấy một đứa con. Anh cũng sẽ được làm cha và anh tin mình sẽ làm một người cha tốt.
Anh tin chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng nhau.