Thư gửi người chồng có "đam mê"... ở bẩn
Hôm nay là kỷ niệm tròn 8 năm em theo anh về chung một nhà, cũng là 8 năm em không dám rủ một người bạn nào qua nhà chơi, cũng là 8 năm em nhẫn nhịn sống trong nỗi cô đơn, không biết bày tỏ cùng ai...
Gia đình bên nội và ngoại nhiều lần thắc mắc tại sao nhìn em buồn thế, chưa thấy tươi cười bao giờ.
Duy nhất chỉ có bố chồng biết rõ nguyên nhân nỗi buồn của em là do anh gây ra. Vì vậy ông đã động viên em và cũng gọi riêng anh ra để nhắc nhở, giúp chúng ta và các con có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.
Dù bố đã góp ý nhưng tính cách của anh rất khó thay đổi nên hôm nay, em muốn viết vài dòng để giãi bày với anh.
Anh ạ, em từng hạnh phúc khi gặp được anh, một thanh niên vừa mới đi du học về, con nhà cơ bản và có công ăn việc làm ổn định.
Tình yêu chúng ta cũng đủ thời gian chứ không vội vàng. Mỗi lần gặp em, anh thật nhẹ nhàng từ tốn, không "đòi hỏi" như các thanh niên yêu nhau thời nay.
Vậy mà giờ đây, chúng ta đối mặt với nguy cơ ly hôn. Chỉ có anh mới cứu được cuộc hôn nhân này nhưng thời gian thử thách đã qua một năm, anh vẫn không thay đổi. Em không còn hy vọng nữa.
Câu chuyện về anh nếu không chứng kiến, nhiều người sẽ nghĩ em bịa đặt vì không ai tưởng tượng được một con người có thể mất vệ sinh như vậy. Cả tuần, anh mới tắm một lần dù người đổ nhiều mồ hôi dầu, cộng thêm hôi nách... Tất cả những việc vệ sinh cá nhân của anh là cơn ác mộng với em mỗi khi sau giờ làm, phải đối diện với anh trong ngôi nhà chung.
Hàng ngày, anh vẫn đi làm, gặp các đồng nghiệp, vậy mà quần áo anh mặc mấy ngày mới chịu thay. Ga giường, chăn, mền... của anh em đã phải vứt đi mấy bộ vì không có khả năng giặt được nữa.
Trong ngôi nhà nhỏ của chúng ta có tới 2 cái máy giặt, một cái giặt quần áo của 3 mẹ con em, còn 1 cái để giặt quần áo cho anh. Việc vệ sinh cá nhân của anh đã khiến cuộc hôn nhân của chúng ta như trong địa ngục, nhiều năm qua.
Mang tiếng lấy chồng được 8 năm nhưng em như phụ nữ đơn thân. Sau khi kết hôn, 2 con chúng ta ra đời, một tay em xoay sở chăm con. Anh không một lần bế con hay chơi với con trong chốc lát.
Em khóc thầm trong cô đơn cùng với nỗi bức xúc vì mùi hôi hám từ căn phòng anh ở. Các con từ lâu cũng không lại gần bố do anh thờ ơ với chúng từ khi còn nhỏ.
Mỗi lần nhớ hơi chồng, em phải năn nỉ anh tắm, anh mới miễn cưỡng vào tắm. Anh luôn bảo không thích tắm. Quần áo, đồ cá nhân của anh, mỗi lần mang đi giặt, em đều nôn thốc nôn tháo vì mùi. Tại sao anh lại như vậy?
Em bận rộn, có nhờ anh đón con vài lần, anh cũng phải hỏi loạn lên là con học lớp nào và trường ở đâu? Ôi, nếu em không can đảm thì em đã bỏ cuộc hôn nhân này từ lâu rồi.
Nhà họ hàng, người thân luôn rộn rã tiếng cười, hàng năm họ đều có các đợt du lịch nhỏ còn em thì chưa bao giờ được anh cho đi đâu, chỉ 3 mẹ con tự đi với nhau, lâu rồi cũng thành quen anh ạ.
Anh cũng là người chịu khó, không cờ bạc, không tệ nạn… nhưng liệu em có thể gắn cả đời với một người chồng không bao giờ đánh răng, ở bẩn không? Em bị trầm cảm và đã âm thầm đi điều trị, chia sẻ với anh thì anh kêu "khỏe như trâu, ốm gì mà ốm".
Nhà mình khang trang, mà bên trong có một cái phòng hôi không chịu được, em đã làm đủ cách nhưng anh không chịu thay đổi.
Tuổi thanh xuân của em trôi qua đi với mùi hôi hám. Em không muốn các con phải thấy hình ảnh của anh như vậy khi chúng trưởng thành.
Em đành phải chia sẻ lên đây. Nếu anh có đọc được, hiểu rõ sự đau lòng của vợ, các con và muốn hàn gắn gia đình xin anh hãy suy nghĩ lại và thay đổi cách sống. Nhưng nếu anh vẫn ở bẩn như vậy, em đành chia tay anh. Em rất mong anh thay đổi như một người bình thường, khó vậy sao anh?