Lần lữa chuyến đò hai

(Dân trí) - Những đắng cay khi bước lên chuyến đò trước chị chẳng buồn nhớ lại nữa, dù gì cũng đã gần chục năm trôi qua, giờ chị đang vui với con bé, kết quả của cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn đó.

Lần lữa chuyến đò hai



Bao năm qua chị đã phải bỏ quên tất cả nỗi đau, tuổi trẻ, sở thích cá nhân, phải gạt tất để gồng sức mình lên chăm lo cho con bé được chu đáo. Vất vả ấy ít người phải trải qua hẳn chẳng thể thấu hiểu được, chị cũng đâu than vãn làm gì, thời gian để làm việc khác có ích hơn.

Gái một con khi ấy dù lam lũ nhưng nhìn chị vẫn rất thu hút, nhiều người dạm ý nhưng chị làm ngơ, thương con bé đã quá nhiều thiệt thòi.

Từ ngày ôm con bé về nhà ngoại, bố mẹ chị cắt cho góc vườn dựng tạm cái lán, dần dà nhờ chăm chỉ mẹ con chị đã dựng được căn nhà cấp bốn nho nhỏ.

Mang tiếng ở gần kề nhưng ít khi chị nhờ vả được bố mẹ đẻ, cũng do ông bà ở cùng vợ chồng cậu em. Rồi lại được cả bà chị dâu hay soi mói, dù đã tách ra riêng nhưng vẫn ở quanh đó.

Mỗi lần được ngày cuối tuần gửi con bé sang nhà ngoại chơi cùng ông bà và các anh em họ, lại thấy bà chị dâu ngấm nguýt, ngọt nhạt: “Cô tham quá, làm in ít thôi, lo mà chăm con, nó cũng lớn rồi”. Chị dâu không hiểu hay cố tình không hiểu, chị vốn một mình nuôi con, phải cố gắng bằng hai lần người khác, giờ nó đang tuổi ăn tuổi lớn bao khoản phải lo chứ ai cho được đồng nào.

Giờ con bé đã học lớp ba, cũng đỡ đần chị được ít nhiều, chị có thêm thời gian để chạy chợ ngoài những lúc đồng áng ra. Ở đó chị gặp một người, đồng cảnh ngộ đã thông cảm với nhau. Dẫu sao cũng là phụ nữ, chị luôn cần một chỗ để tựa nương, chia sẻ. Hai người quan tâm đến nhau và đã có lúc anh đặt vấn đề. Nhưng chị còn lăn tăn nhiều quá...

Trăn trở lớn nhất là cô con gái, nó chưa lớn hẳn để hiểu chuyện, mà nhiều lúc cũng bị người lớn tiêm nhiễm vào và có nhiều suy nghĩ hành động tiêu cực.

Chị dâu chị từ ngày biết chuyện lúc nào cũng nói năng xa gần sao cho đến được tai chị: “Tuổi bằng nào rồi mà còn “động cỡn”, thích thì cặp kè đâu đó cho vui, đỡ lằng nhằng, lấy chồng làm gì cho nó ràng buộc, phiền phức ra”.

Rồi thi thoảng lại nói về chủ đề chị lấy chồng, chị dâu cố kéo dài và nhấn mạnh vào từ đi lấy chồng, rồi bảo con gái chị là “sắp được ăn cỗ rồi nhé”. Có lúc lại khiến con bé hoang mang sợ hãi: “Con kia, mày nghe rõ không, phải cấm tiệt, không cho mẹ mày đi lấy chồng nhé, nó mà lấy chồng rồi đẻ con sẽ phải chăm cho đằng ấy hơn, thời gian đâu mà lo cho mày. Ông bà già rồi ông bà chết, chúng tao không ai hơi đâu nuôi báo cô đứa như mày cả. Rồi chỉ còn nước ra ngoài mà liếm lá dọc đường thôi, biết chưa”. Con bé sụt sùi: “Vâng ạ”.

Nghe nó tiếp tục sụt sịt kể lại, ruột gan chị nghẹn ngào như có ai cào cứa, đêm không ngủ nổi. Chị biết, mình chẳng thể đi tiếp nổi bước thứ hai...

TSL