Đôi khi...
(Dân trí) - Vậy là nó đã quyết định nghỉ việc, theo chồng về nơi ở mới để tránh cảnh chồng một nơi, vợ một nẻo, dù về đó xin việc như ý hơi khó.
Hình minh họa: Gettyimages
Tin nó nghỉ lan ra toàn công ty, mọi người thi nhau hỏi han:
“Nghe nói em sắp nghỉ. Mọi việc đều có thể đặt lên bàn thương lượng được mà em”. Nó tếu táo: “Không, là do hoàn cảnh xô đẩy thôi ạ. Em phải về trông chồng”.
Ai nấy đều nhún vai nói tiếc song sẽ luôn tin tưởng ở quyết định của nó:
- “Anh hiểu, tài sản quý giá nhất của người vợ là người chồng. Anh chúc em may mắn và hạnh phúc trên con đường sắp tới. Cảm ơn những đóng góp của em suốt sáu năm vừa qua, những năm tuổi trẻ nhất”.
- “Cho phép em thi thoảng được làm phiền chị qua điện thoại nhé”. Nó nhún vai: “Yên tâm, chị sẽ không thay số đâu”.
- “Anh không nghĩ em lại quyết định đột ngột thế. Tặng em ba cuốn truyện, chúc em và chồng thành công trong lĩnh vực mới!”. “Sao anh biết em thích sách, thì thấy em hay viết lách nên anh đoán thế. Anh vẫn đọc những gì em viết trên mạng mà”. “Ôi, cảm ơn anh. Em bất ngờ quá!”
- “Em sẽ không bao giờ quên những gì chị đã làm cho em và cho cả vợ em”.
- “Anh đã không tin khi nghe nói em nghỉ việc. Anh rất buồn vì sẽ không còn được nhờ vả em mỗi ngày”.
Con bạn làm cùng, vừa hôm trước thì cho cân cà chua sạch nhà trồng được hôm sau lại cho túi rau không phun thuốc. Nó vờ kêu trời: “Mày sợ tao nghỉ việc sẽ chết đói nên cứu tế trước hả?”
- “Chị gửi quà cho thằng bé ở nhà, em thông cảm, nhiều sự vụ quá nên vẫn chưa đến chơi với cháu được. Món chị nợ em cần ngay không để chị gửi?”. “Thôi, em biết chị còn phải lo nhiều việc, lúc nào có thì chuyển khoản cho em”. “Cảm ơn em, không có số tiền đó không biết gia đình chị còn nguy khốn đến thế nào”.
Sếp thì cứ chẹp miệng “Tôi vẫn mong cô suy nghĩ lại”. Rồi hết thời gian bàn giao việc, sếp tỏ vẻ áy náy khi không biết lựa món quà gì cho người nhân viên tận tâm. Sếp tặng một phong bì chứa tệp phiếu mua hàng ở siêu thị, để nhờ nó chọn một món đồ yêu thích. Nó không còn biết nói gì trong tim thấy thổn thức, tiếc vô cùng mọi người nơi đây. Tiếc khi phải xa sự quan tâm của họ và tiếc những tình cảm mà mình gây dựng suốt những năm qua.
Anh trưởng phòng cười: “Em là cô gái thân thiện, nhiệt tình và tốt bụng nhất mà anh được gặp từ trước đến nay. Dù em ở đâu thì anh cũng tin em sẽ được mọi người quý mến thôi”.
Sáng hôm chồng đưa nó đến để từ biệt mọi người, nó luôn giữ nụ cười thường trực trên môi và đôi mắt long lanh nhưng không hề khóc, vậy mà chào về ra đến cổng, bắt tay mấy chú bảo vệ, chú đội trưởng thay mặt anh em chúc nó đến nơi mới chân cứng đá mềm, nước mắt nó cứ thế chảy ra vì xúc động.
Trên đường về chồng an ủi: “Anh nghĩ em đã dừng lại đúng lúc, vì người thành công là người lưu trong lòng người khác ấn tượng tốt đẹp và để lại trong họ niềm tiếc nuối”. Nó cười và thôi không tiếc công ty cũ nữa rồi tự nhủ: “Chẳng có gì là mất đi, đôi khi cần thay đổi và hãy thử buông tay để xem có ai kéo mình lên không? Thi thoảng hãy ốm, để xem mọi người quan tâm đến mình thế nào. Có lúc hãy chạy thật xa để xem có ai chạy theo mình không...”.
Vừa lúc đó hai vợ chồng ra ngân hàng có việc, nó bất chợt gặp bạn của anh trai nó, đã lâu không liên lạc, hiện anh là kế toán trưởng của một công ty khá lớn gần công ty chồng nó. Nghe nó kể chuyện đã thôi việc, mắt anh sáng lên “Đúng lúc nhỉ, hay về giúp anh đi, anh thực sự cần người trợ lý như em”.
TSL