Đàn ông khi vui có nhiều phụ nữ, nhưng khi buồn chỉ có vợ ở bên

(Dân trí) - Kết thúc một ngày mệt mỏi vì chuyện bạc tiền, nợ nần, anh trở về nhà, cảm giác thở không nổi nữa. Em đón chào anh bằng một câu quen thuộc như bao ngày: “Anh tắm rửa rồi ra ăn cơm nhé”. Lúc đó tự nhiên anh muốn khóc vô cùng.

Đàn ông khi vui có nhiều phụ nữ, nhưng khi buồn chỉ có vợ ở bên - 1

Mình lấy nhau khi cả hai tay trắng tay. Anh là con trai nhà nghèo, bạc tiền không có nhưng có thừa ý chí và nghị lực. Em là con gái nhà nghèo, không rực rỡ kiêu sa nhưng chịu thương chịu khó. Mình về chung một nhà với niềm tin “chỉ cần có tình yêu rồi bàn tay ta sẽ làm nên tất cả”.

Mình đã đi qua bao nhiêu năm tháng khó khăn cơ hàn nhưng đầy nụ cười và hạnh phúc. Mình chắt chiu từng chút một, toàn tâm toàn ý lo cho gia đình. Anh chỉn chu với vai trò người chồng người cha, em luôn là vợ hiền mẹ đảm.

Người đời có câu “Phi thương bất phú”, vợ chồng mình bàn bạc, dốc hết vốn liếng tích cóp bao năm đi buôn. Ngờ đâu trời thương, buôn may bán đắt bỗng đổi đời trong phút chốc.

Bao lần anh bảo em: “Em bỏ cái nghề gõ đầu trẻ đi. Là cô giáo mầm non, lương không bằng anh một bữa mời bạn bè đi nhậu mà vất vả sớm khuya”. Em cười: “Em làm nghề vì em thích”.

Em vẫn là vợ hiền, nhưng anh đã không còn là ông chồng mẫu mực. Người ta vẫn nói: “Nghèo khó thử thách lòng chung thủy của đàn bà. Tiền bạc thử thách lòng chung thủy của đàn ông”. Anh khi có tiền trong tay, mọi suy nghĩ bỗng nhiên đã hoàn toàn đổi khác.

Từ nhỏ đến lớn anh sống trong sự thiếu thốn khổ nghèo, chịu đủ mọi sự thương hại khinh khi. Trước em, anh từng yêu một người nhưng bị gia đình người ta mỉa mai là “đũa mốc”. Anh thương ai cũng rụt rè, yêu ai cũng không dám nói, cho đến khi gặp em, đồng cảnh ngộ đủ để thấu hiểu và yêu thương.

Anh chưa bao giờ hưởng cảm giác được phụ nữ ngưỡng mộ, càng chưa từng nghĩ đến việc được các em “chân dài” lả lơi săn đón. Mọi thứ chỉ đến khi anh có tiền. Và cảm giác ấy quả thực đầy tự hào và mới mẻ, đầy thú vị và cám dỗ khiến anh mê muội đắm chìm.

Em vẫn là em, vẫn là cô giáo mầm non dịu dàng giản dị. Anh không hết yêu em, chỉ là không tránh khỏi so sánh em với những bông hoa rực rỡ trong những cuộc vui bên ngoài. Đôi lần anh đề nghị em thay đổi ăn mặc, điểm trang. Em nói “dù có thay đổi kiểu gì thì em vẫn là em, em muốn thoải mái theo cách của mình”. Em vẫn sống theo cách như khi xưa mình nghèo, điều đó khiến anh có chút chán nản.

Rồi công việc làm ăn không thuận lời, rồi nợ nần vây quanh. Những bạn bè “anh em thân thiết” khi thịnh vượng cũng ngoảnh mặt thân ai nấy lo. Những cô gái trước bám rít lấy anh nay công khai cặp kè với người đàn ông giàu có khác không ngại ngần giấu giếm.

Đó là thời điểm anh bế tắc nhất trong cuộc đời, cảm giác như mình đang trên du thuyền bị rơi xuống giữa vùng lốc xoáy. Chẳng còn ai bên cạnh, chẳng còn những hẹn hò, tung hô. Chỉ có em vẫn đợi anh về mỗi ngày với niềm hỏi han lo lắng:

“Anh ạ, mọi khó khăn chỉ là tạm thời. Hãy coi như mình bắt đầu như đã từng bắt đầu, có sao đâu. Tiền từ trước tới nay anh kiếm được đưa về cho em, em cũng chẳng tiêu pha gì. Em vẫn còn cất giữ phòng khi bất trắc ốm đau. Anh cầm lấy, đỡ được chút nào hay chút ấy”. Bao năm nay, tiền bạc anh phung phí vui chơi bên ngoài nhiều không biết đâu mà kể, cuối cùng lại phải nhờ vào những đồng tiền em chắt chiu tiết kiệm. Nhìn em, anh hổ thẹn biết bao nhiêu.

Em nói đúng, mọi khó khăn chỉ là tạm thời. Mọi khó khăn chỉ là thử thách để chúng ta nhìn rõ lòng người, để nhận ra ai thật lòng, ai chân tình, ai là người mình nên trân trọng.

Mẹ anh từng nói: “Là đàn ông, hãy biết yêu thương vợ mình. Đừng để tâm khi mình vui có bao nhiêu phụ nữ vây quanh. Hãy biết trân trọng người vì mình lúc khó khăn mà ở lại”. Có lẽ ông trời vẫn còn ưu ái cho anh quá khi lúc này còn có em.

V. Trường