“Bệnh than” của đàn bà

(Dân trí) - Lần nào tôi gọi câu đầu tiên em cũng kêu là khổ quá. Em than thở miết đâm ra tôi cảm thấy em sao ít niềm vui quá, và những âu lo hình như đều do em mà ra.


 
“Bệnh than” của đàn bà

Em ghét lũ đồng nghiệp khó ưa, hay nịnh nọt và chả làm được gì nên hồn. Rồi em làm cho tràng giang đại hải, rằng bố chồng em bảo thủ, mẹ chồng lại vụng thối vụng nát, con bé em chồng thì ôi thôi, rặt cái thể loại ăn tàn phá hại. Hàng xóm cũng toàn phường đục nước béo cò, ngồi lê đôi mách, bới bèo ra bọ…

Vợ chồng em vẫn phải ở trọ, con cái nheo nhóc, em sức khỏe yếu, chồng đi trực suốt, rồi thì học hành nâng cao nghiệp vụ chả đỡ được vợ tí nào. Nhà chồng đã chẳng giúp được gì, thi thoảng lại xuống làm phiền. Em chán đủ thứ, em bi quan và trống rỗng, cuộc sống dường như là rất bế tắc.

Nghe em cứ bất mãn như thế tôi cũng thấy lo cho em, khi chỉ chi tiết nhỏ cũng khiến em chán đời. Thực ra em nói xấu sau lưng người khác cũng đâu có làm em tốt hơn lên, mà không khéo sự việc đến tai họ chỉ càng khiến mọi việc trở nên nặng nề, tồi tệ.

Có phúc ắt có phần, mà cuộc đời này, có người sinh ra đã sướng, có người thì phải vất vả mới có vật chất đủ đầy, lại có những người cực nhọc thật đấy nhưng đến hậu vận mới nên... Thôi thì cứ tự an ủi mình, lấy đó làm động lực để sống tốt, để vươn lên, để có cơ sở mà hi vọng. Em nên nhìn vào mặt tích cực, mặt tốt, chứ đâu đâu cũng chỉ thấy điều xấu xa thì biết bao giờ cuộc đời mới nở hoa.

Ai cũng có nỗi niềm riêng của mình cả, có điều họ có thể hiện ra không. Bởi than thân trách phận thì cũng có ai giúp, người nào cũng có việc riêng cần giải quyết cả, kêu mãi cũng có bớt khổ được đâu, thời gian đó thà ngồi làm việc có ích còn hơn.

Em hiện đã có hai con, một trai một gái, chồng thì công việc ổn định, em dù chẳng kiếm ra nhiều tiền xong cũng có việc mà làm, vất vả tí nhưng con cái mạnh khỏe ngoan ngoãn, bao người mong còn chả được. Vậy nhưng em cứ kể lể ra rất rất nhiều người bạn thân của em, vợ của bạn chồng em, rồi thêm vài người khác, cuộc sống của họ chẳng bao giờ phải suy nghĩ gì, sẵn nhà sẵn cửa to đẹp, có ông bà, giúp việc đỡ đần, chồng thì tâm lý chiều vợ…

Em vất từ tận trong tâm em như thế thì sướng sao được. Em cứ suy bì tị nạnh và thấy khổ khi người khác hơn em thì đến bao giờ mới sướng. Vấn đề không phải ở cuộc sống, mà nó nằm ở những suy nghĩ cô độc và bi quan của em.

Dăm năm nữa con cái lớn cả, biết đỡ đần bố mẹ việc nhà, khi ấy chồng em cũng đã học nghiệp vụ xong, chỗ ngồi càng thêm vững chắc, em khi ấy cũng cứ túc tắc, làm gì đến nỗi đường cùng. Thế nhưng em lại nghĩ ngay rằng, bọn bạn em khi ấy khéo đã mua được ô tô, rồi đi du lịch trong, ngoài nước tíu tít rồi, em mãi là kẻ tụt hậu kém cỏi ở phía sau. 

Nói sao cho em hiểu, nhưng người như em có khi khổ thật. Cái khổ tận trong tâm, khổ theo cách tự kỷ ám thị thì chẳng biết đến bao giờ mới sướng! 

TSL