"Nhật ký bí mật của ông Hendrik Groen": Sách chữa lành thế giới người già
(Dân trí) - Những người già trong viện dưỡng lão tham gia "câu lạc bộ Già nhưng không Cỗi", bắt đầu sống những năm cuối đời một cách thoải mái. Họ cùng nấu ăn, đi xem phim 3D, thăm hỏi khi đau bệnh.
Tháng 2, Nhà xuất bản Trẻ phát hành tiểu thuyết Nhật ký bí mật của ông Hendrik Groen 83 1/4 tuổi của tác giả Hendrik Groen.
Tác phẩm kể về ông Hendrik Groen - một cụ ông hơn 80 tuổi, sống trong viện dưỡng lão, không thích làm theo quy định và cũng không thích qua đời một cách lặng lẽ.
Ông bèn lập câu lạc bộ Già nhưng không Cỗi, cùng các thành viên khác bắt đầu sống những năm cuối đời một cách thoải mái.
Thái độ "vô tổ chức" này khiến Giám đốc viện dưỡng lão bực tức nhưng lại làm hài lòng cụ bà Eefie - người làm loạn nhịp trái tim yếu ớt của ông Hendrik.
Những đúc kết đến từ kinh nghiệm là một trong những nét riêng lôi cuốn của các nhân vật cao tuổi trong tác phẩm.
Khi đã đến một độ tuổi "xưa nay hiếm", đã trải qua được - mất, thì những cảm xúc trước từng sự kiện cuộc đời dường như "cô đặc" hơn. Con người đã chấp nhận hoàn toàn bản thân, biết trân quý những gì còn lại và đồng thời đã biết coi nhẹ cái chết.
Do đó, các nhân vật đều sống tràn đầy, không e sợ, rộng lượng và đặc biệt là hài hước. Họ chọn đi nốt chặng đường cuối một cách tích cực. Họ không còn ngần ngại để thử mạo hiểm hoặc là bày tỏ tình yêu thương.
Trong thế kỷ cô đơn, người già cũng mang theo những giá trị mà thế hệ thanh niên tuy có thể không sống như vậy nhưng vẫn âm thầm quý trọng và hoài nhớ, ví như sự tương tác và quan tâm thường xuyên ngoài đời thực, thay vì những kết nối ảo.
"Tối qua, câu lạc bộ Già nhưng không Cỗi đã có buổi họp mặt đầy ngẫu hứng. Chủ đề chính: tình trạng sức khỏe của Evert. Chúng tôi quyết định dành cho ông ấy một cuộc đón tiếp về nhà nồng hậu, có thể là vào thứ hai hoặc thứ ba tuần sau.
Theo Edward, chuyến du ngoạn tiếp theo sẽ dành thuận lợi cho người ngồi xe lăn… Vào cuối buổi họp mặt, chúng tôi đã nâng ly vì sức khỏe của Evert, và hình như là uống quá đà một chút", trích nội dung sách.
Ông Hendrik Groen kể câu chuyện trong một không gian nhỏ hẹp và thực tế tại viện dưỡng lão. Những người già trong viện đều là nhân vật chính.
Nhật ký của ông Hendrk Groen không cố tô hồng cuộc sống của người già, mà thực tế họ luôn có thể ngã xuống vì bệnh tật hay tai nạn bất ngờ, lo lắng về chế độ phúc lợi cho người già, nhớ mong con cháu.
Họ ý thức rất rõ mình là ai. Thái độ đối mặt mới là điều khiến mọi thứ nhẹ nhàng hơn.
"Trong viện dưỡng lão, lúc nào người ta cũng tằn tiện! Các khoản chi tiêu chủ yếu dành cho bánh quy, chocolate, thợ làm tóc và xe buýt mini thuê riêng. Hầu như không có ai đi nghỉ. Không còn ai có xe hơi. Tôi hiếm khi nhìn thấy đồ nội thất hay quần áo đắt tiền. Ăn trong nhà hàng thì lãng phí tiền bạc và taxi là dịch vụ xa hoa. Người già tự nguyện gạt bỏ các chi tiêu không cần thiết.
… Một khi đã đến đây, chẳng ai quay trở lại sống trong căn hộ nữa. Người ta cũng chẳng ném bạn ra ngoài vì chẳng một xu dính túi. Chắc chắn, bọn trẻ sẽ phàn nàn!
Họ rất tức giận khi cha hoặc mẹ bị buộc phải tiêu hết tài sản thừa kế vốn dành cho con đến đồng xu cuối cùng. Cha mẹ sống càng lâu thì của cải để lại càng ít. Nếu điều đó rơi vào tôi, tôi sẽ bảo với chúng rằng, Con yêu quý, đó không phải là vấn đề của bố", trích nội dung sách.
Những người già tại viện dưỡng lão không có siêu năng lực hay được kỳ ngộ đặc biệt. Đơn giản họ là những người tìm cách cùng nhau trải qua tuổi già một cách lạc quan nhất có thể.
Những gì họ làm rất bé nhỏ, vì giới hạn về sức khỏe lẫn tiền bạc. Họ lập nên Câu lạc bộ Già mà không Cỗi để định kỳ gặp nhau cùng nấu ăn, đi xem phim 3D, thăm hỏi khi đau bệnh. Những trải nghiệm dễ dàng có được khi ta trẻ khỏe (và có tiền) thì trở nên đáng trân quý khi ta đã già đi.
Đây là một cuốn sách được viết hài hước, đồng thời cảm động và sâu sắc. Tuổi già dường như đi kèm với sự bất lực và tủi thân bất chợt trào đến vì một điều gì đơn giản là không còn nữa.
"Sáng nay, tôi không tìm được chùm chìa khóa của mình. Đã lục tung căn phòng, bao gồm cả cái hốc tường đặt giường ngủ, xáo lộn tung bành, chật chội như vốn dĩ.
Phải tìm kiếm cả tiếng đồng hồ mà tôi không chửi thề (chỉ suýt buộc miệng mà thôi), cuối cùng cũng phát hiện ra chùm chìa khóa nằm trong tủ lạnh. Đãng trí. Người già, giống như trẻ nhỏ, luôn luôn không tìm thấy nhiều thứ, mà họ lại không còn mẹ để bảo cho biết là phải tìm ở đâu", trích nội dung sách.
Tiểu thuyết Nhật ký bí mật của ông Hendrik Groen 83 1/4 tuổi đã được dịch sang 20 ngôn ngữ. Nhà văn Graeme Simsion nhận xét đây là một câu chuyện mang nhiều nỗi niềm". Trong khi tờ Daily Express cho rằng cuốn sách "chiêm nghiệm và âu lo… đầy hài hước".