1. Dòng sự kiện:
  2. Nổ xưởng gỗ ở Đồng Nai
  3. 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ

Gặp hung thủ vụ “xác chết không đầu” trong trại tạm giam

“Ngay từ cái khoảnh khắc cầm dao đâm Linh là tôi biết, tôi đã tự tước đi cuộc sống của mình rồi...”, hung thủ Nguyễn Đức Nghĩa thú nhận trong cuộc trò chuyện với PV ngay tại trại giam Hà Nội hôm 16/6 - tròn 1 tháng kể từ khi Nghĩa gây án tại chung cư Trung Yên.

 
Gặp hung thủ vụ “xác chết không đầu” trong trại tạm giam - 1

Nguyễn Đức Nghĩa tại trại tam giam Hà Nội
 

Anh vẫn nhận được quà thăm nuôi của gia đình đều chứ?

 

- Tuần nào cũng có quà chị ạ, đầy đủ mọi thứ vật dụng thiết yếu.

 

Giọng Nghĩa bắt đầu nghẹn lại. Mười ngón tay đặt trên bàn cứ thế đan ghì vào nhau. Nghĩa bặm môi lại, im lặng một hồi, cố kìm nén để khỏi bật ra tiếng khóc.

 

- Bố mẹ tôi thật khổ, chắt chiu từng đồng bạc nuôi tôi khôn lớn, ăn học đàng hoàng. Thế mà, tôi chưa trả nghĩa được gì thì bây giờ ông bà lại phải lặn lội từ Hải Phòng lên gửi quà cáp, thăm nuôi tôi. Chắc mẹ tôi khóc nhiều lắm đấy...

 

Ở trong này, anh nhớ mẹ nhiều không?

 

- Nhiều lắm chị ạ. Cả ngày ngồi bó gối trong buồng giam, ký ức tuổi thơ cứ thế hiện về, như một cuốn phim quay chậm mà tất cả mọi khuôn hình đều làm tôi đau đớn. Nhớ từ khi còn học tiểu học, ngày ngày mẹ dắt đi học, sợ tôi cận thị nặng, qua đường nhỡ va quệt vào người đi xe máy. Tôi phải đeo kính từ năm học lớp 1. Số kính cứ tăng vùn vụt. Bây giờ đã phải đeo kính tới 9,5 điốp.

 

Hồi học THPT, ra mãi Trường Ngô Quyền học, cách nhà cả chục cây số. Chiều chiều tan học cứ thấy tôi về muộn là bố tôi lo. Tôi nhớ nhất là dáng bố ngồi chờ tôi ngoài cửa và hình ảnh mẹ tất bật vào bếp chuẩn bị cơm mỗi chiều thứ Bảy khi đón tôi từ Hà Nội trở về. Bây giờ mọi thứ đã vĩnh viễn là quá khứ không bao giờ trở lại được nữa. Tôi không bao giờ còn cơ hội được trở về với cha mẹ, với ngôi nhà nhỏ ở Hải Phòng nữa rồi.

 

Nghĩa lắc đầu, hai bàn tay bấu chặt lấy mặt bàn, mặc cho nước mắt cứ thế tuôn rơi.

 

- Tôi đã làm đơn xin được lĩnh án tử hình rồi. Tôi biết, dù tôi có chết nghìn lần cũng đáng, cũng không thể nào bù đắp được những tội ác quá ghê sợ mà mình đã gây ra với gia đình Linh, với gia đình tôi và những người có liên quan khác. Tội ác của tôi gây ra là quá lớn, không một ai kể cả bản thân tôi, tôi cũng không thể tha thứ được cho mình. Ngay từ cái khoảnh khắc cầm dao đâm Linh là tôi biết, tôi đã tự tước đi cuộc sống của mình rồi...

 

Biết vậy mà sao anh lại còn cố tình xóa bỏ dấu vết, che đậy  tội ác một cách man rợ đến mất hết nhân tính thế?

 

Nghĩa im lặng, cúi đầu, cố lảng tránh câu hỏi của tôi bằng cách nói vòng vo hiếm thấy ở một người mà ở trong hầu hết những lần khai báo đều tỏ ra rất khúc chiết, rành mạch. Các cán bộ của Đội điều tra trọng án kể lại rằng, trong lần hỏi cung đầu tiên ngay sau khi Nghĩa bị bắt kéo dài khoảng 4 giờ đồng hồ, tất cả đều kinh ngạc bởi Nghĩa nhớ rành rẽ đến từng chi tiết nhỏ. Một câu chuyện giết người hoàn hảo, man rợ được Nghĩa thuật lại một cách rành mạch đã khiến tất cả các cán bộ điều tra tham gia cuộc hỏi cung ấy đều bị ám ảnh hãi hùng đến mức mất ngủ mấy đêm ròng.

 

- Tôi đã xem rất nhiều các bộ phim trinh thám của nước ngoài và tôi hiểu, tội ác dù có ngụy trang, che giấu khéo đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ bị phát hiện. Lúc đó, tôi nảy ra ý định phải dọn dẹp hiện trường nhằm trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật hoặc chí ít là có thể kéo dài thời gian để tôi có thể làm một số việc cuối cùng của mình trước khi ra đầu thú hoặc trước khi kết liễu cuộc sống của mình như là về thú tội với cha mẹ, với tổ tiên...

 

Nhưng trong tất cả những cái được gọi là "việc cuối cùng" đó hình như anh không làm gì cả, ngoài việc... bỏ trốn?

 

- Trong khoảng thời gian từ khi gây án đến khi bị bắt, tôi có về nhà hai lần. Thấy tôi có vẻ buồn bã, bồn chồn, mẹ tôi hỏi có gì bất an không nhưng tôi không dám thú nhận. Tôi  cũng đi lễ nhà thờ hai lần: một lần ở Tòa chánh trên đường Hoàng Văn Thụ cách nhà tôi khoảng gần chục cây số và một lần ở Nhà thờ Nam Hà ngay gần nhà, nhưng tôi cũng không dám xưng tội trước Chúa. Tôi cũng nghĩ đến chuyện ra đầu thú hoặc tự vẫn bằng thuốc ngủ cho nhẹ nhàng và được toàn thây khi về với cát bụi. Nhưng rồi, tôi đã không làm được gì cả. Đó là những ngày khủng khiếp nhất đối với tôi. Tôi hầu như không ăn, không ngủ được. Lúc nào cũng có cảm giác đang có một tảng đá rất nặng đè lên ngực tôi, ép tim tôi đến ngạt thở. Và rồi, tôi bỏ lên Thái Nguyên...

 

- Tôi thương Yến rất nhiều, chị ạ. Tôi yêu cô ấy nhưng không làm được gì cho cô ấy mà trái lại chỉ mang đến những điều phiền lụy. Vì tôi mà cô ấy bị khởi tố. Ở trong này, ngày nào tôi cũng nghĩ đến cô ấy.

 

Yêu thương Yến vậy mà sao anh lại phản bội cô ấy một cách tệ hại đến thế. Sao lại nỡ đưa người yêu cũ đến nhà người yêu mới trong lúc cô ấy vắng nhà, mà lại không chỉ có một lần...

 

- Vâng, lần Linh đến và bị giết đã là lần thứ ba. Trước đó, tranh thủ lúc Yến về quê, tôi đã rủ Linh đến căn hộ của Yến hai lần. Tôi đúng là thằng đàn ông đốn mạt đến bẩn thỉu. Tôi biết điều đó từ ngay lần đầu tiên tôi rủ Linh chứ không phải bây giờ mới nhận ra đâu...

 

Một ngày trong buồng giam của anh diễn ra như thế nào?

 

- Ngày ở trong này với tôi bây giờ dài vô tận. Tôi ngủ rất ít. Hôm nào cũng phải gần đến sáng tôi mới ngủ được đến tầm 9h thì dậy ăn cơm. Xong xuôi rồi lại nằm, nghĩ ngợi đợi đến giờ cơm chiều. Nhất là từ khi tìm thấy phần đầu của Linh, tôi lại càng dằn vặt  nhiều hơn... Tôi có chết cũng không hết tội với cô ấy, với cha mẹ cô ấy. Cầu cho vong hồn cô ấy siêu thoát ở nơi chín suối. Tôi muốn được gửi tới gia đình Linh,  tới Yến và tới cha mẹ tôi lời tạ lỗi...

 

Nghĩa chào từ biệt tôi để trở lại buồng giam mà nước mắt vẫn lưng tròng. Nghĩa biết được rằng mình đang sống những ngày cuối cùng, biết được rằng, với Nghĩa, đường tới pháp trường cũng chẳng còn bao xa. Kẻ thủ ác thì sẽ phải đền tội, nhưng tấm thảm kịch do Nghĩa gây nên đã, sẽ và mãi còn làm đớn đau cả gia đình Linh lẫn gia đình Nghĩa. Và, đó mới là cái giá không trả được của tội ác...

 

Theo Đặng Huyền - Trang Dũng

An Ninh Thế Giới